Mộ Dung Cung nói với giọng điệu bất đắc dĩ.
“Nếu thật sự không ổn thì chúng ta về kinh thành đi. Chắc là đại bá có thể bảo vệ một nhà chúng ta”
Mộ Dung Chỉ Tình nói.
“Haizz, con bé ngốc, con cho rằng kinh thành là nơi yên ổn hả?
Chỉ cần còn trong quan trường thì ở đâu cũng là nơi thị phi, trừ khi rời khỏi chốn danh lợi này.
Nhưng mà hiện giờ dù vi phụ có muốn đi thì cũng không đi được nữa. Phủ Ninh Châu đã là một nơi hỗn loạn rồi.”
Mộ Dung Cung thở dài, đuổi nữ nhỉ đi: “Được rồi, vi phụ đã biết chuyện này rồi, con về sớm nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Chỉ Tình đáp lại rồi quay người ra khỏi phòng, dẫn nha hoàn đi về.
Giang Siêu đang định đi thì chợt thấy Mộ Dung Cung cũng đi ra ngoài.
Ông ta nhìn xung quanh, trong mắt ánh lên vẻ gì đó, nói: “Giang tiên sinh đã tới đây rồi, hay là ở lại trò chuyện một lát đi?”
Ông ta đột nhiên lên tiếng, khiến người trung niên hơi thở mạnh mế bên cạnh lập tức căng thẳng nhìn xung quanh.
Giang Siêu đang đứng trong góc phòng, nghe vậy thì rất ngạc nhiên. Mộ Dung Cung không phải võ giả, tuyệt đối không có năng lực nghe thấy hắn đến đây.
Cách giải thích duy nhất là ông ta đoán được hắn sẽ tới đây.
Hắn không biết ông ta đột nhiên mở lời mời để làm gì.
Mình đã đi vào trong phủ của đối phương, lại đi trốn trốn tránh tránh cũng không có ý nghĩa gì nữa. Vậy nên hẳn ra khỏi góc tường, nhảy xuống trước cửa phòng.
Người trung niên thực lực mạnh mẽ kia lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, rồi che trước người Mộ Dung Cung, vẻ mặt căng thẳng nói với Mộ Dung Cung: “Lão gia, cẩn thận, hắn là cao thủ!”
“Lão Ngũ, đừng lo lăng, Giang tiên sinh không có ý xấu, nếu hản thật sự ra tay thì ngươi chưa chắc là đối thủ của hắn.” Mộ Dung Cung vỗ vai người trung niên, rồi nhìn Giang Siêu, mỉm cười nói.
“Tri châu đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu!” Giang Siêu chắp. tay cười nói với Mộ Dung Cung.
“Giang Siêu Giang đại nhân, lão phu cũng ngưỡng mộ đã lâu. Không biết Giang hầu gia có hứng thú trò chuyện với lão phu một lát hay không?”
Mộ Dung Cung làm tư thế mời với Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn ông ta một cái rồi gật đầu đi vào trong phòng.
Người trung niên đi theo cứ mang vẻ mặt cảnh giác nhìn Giang Siêu.
“Giang hiền chất, mời ngồi... không biết lão phu gọi ngươi là hiền chất có được hay không?”
Mộ Dung Cung làm tư thế mời với Giang Siêu, rồi lại thay đổi một cách xưng hô với Giang Siêu.