Nhưng hắn ta đuối lý trước, đột nhiên không biết nên đáp thế nào.
Bên kia, thanh niên đi cùng Hoàng Thân Lang kia thấy tình thế không đúng, thân hình lập tức lao ra ngoài doanh trại.
Dù Hoàng Thân Lang có bại lộ hay không, thấy tình thế không thể cứu vãn được nữa, người cận kề với Hoàng Thân Lang như hắn ta chắc chắn sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.
Hắn ta sợ Lạc Ngưng Sương truy cứu, một khi bị bại lộ thì có thể hắn ta cũng không thoát được.
Cho dù Bạch Liên quân và Bình Lạc quân là liên minh với nhau, nhưng ai biết được tương lai có trở thành kẻ địch hay không. Đặc biệt nếu có gián điệp cài cắm trong Bạch Liên quân như thế này.
Cách làm của Trịnh An đã chọc giận Lạc Ngưng Sương.
Kết cục của mấy gián điệp như bọn họ đương nhiên chỉ có một con đường chết.
Hắn ta sợ chết, đương nhiên phải quay người chạy thoát.
Nhìn thấy bạn đồng hành bỏ chạy, Hoàng Thân Lang biết chuyện không thành, nên cũng không ở lại, lập tức lao ra khỏi quân doanh.
Mọi người trong quân doanh còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Thân Lang và thanh niên kia đã chạy thoát rồi.
Lạc Ngưng Sương phản ứng lại thì ánh mắt tức giận, đứng dậy muốn đuổi theo.
Các tướng lĩnh khác cũng muốn đuổi theo.
“Không cần đuổi theo, đuổi không kịp đâu! Để bọn họ đi đi, bây giờ chuyện chúng ta nên nghĩ là phải làm sao! Rốt cuộc nên cùng quân Con Cháu đánh một trận hay là rút quân!”
Tô Nguyệt Nhi ngăn mấy người muốn đuổi theo, nàng nhìn sư phụ Lạc Ngưng Sương của mình, vẻ mặt có chút nặng nề.
Lạc Ngưng Sương nghe vậy thì dừng chân, bà ta nhìn Tô Nguyệt Nhị, rồi lại nhìn các tướng lĩnh Bạch Liên quân trước mặt.
Lúc này là lúc quyết định sống chết của Bạch Liên quân. Nếu chiến đấu thì dù có thắng, e rằng cũng là thắng thảm, nói không chừng, còn có khả năng toàn quân đều bị diệt.
Sức chiến đấu của quân Con Cháu thực sự rất kinh khủng, bà ta không nắm chắc phần thăng.
Nhưng cứ rút đi như vậy, thực bà ta không cam tâm. Không dễ gì mới vây giữ được Ninh Châu phủ, mắt thấy sắp đoạt được kho lương rồi thì lại xuất hiện quân Con Cháu.
“Cho dù có rút cũng phải báo cáo với Nguyên vương! Chúng ta tự mình quyết định như vậy, e rằng sẽ khiến Nguyên vương nghỉ ky.” Thở dài một tiếng, Lạc Ngưng Sương nói với Tô Ngọc Nhi và các tướng lĩnh.
Những người trước mặt đều là tâm phúc của bà ta.
Trong lòng bà ta đã có ý rút quân rồi, nhưng cứ rút như vậy, bọn họ có thể không sao, nhưng Vương Nguyên một lòng muốn đoạt lấy Châu phủ e răng sẽ không đồng ý.
Nếu không phải bây giờ vẫn chưa bị lộ thân phận thì Nguyên vương e rằng sớm đã cử con trai đến phụ trách rồi. Mà một tâm phúc khác hắn cử đến giám sát nhiệm vụ lúc này cũng không ở trong quân.
“Sư phụ, tướng bên ngoài, quân lệnh không tuân theo. Còn nữa, chúng ta thực sự muốn đi cùng Nguyên vương đến cùng hay sao! Qua cầu rút ván... Bạch Liên quân là do sư phụ khổ cực lập ra, hà tất phải dựa vào người khác.”
Tô Nguyệt Nhi nói với Lạc Ngưng Sương.
Lạc Ngưng Sương nhìn đồ đệ, ánh mắt có chút do dự. Lúc trước bà ta nghĩ rất đơn giản, muốn tìm một chỗ dựa, cũng dễ dàng hành động hơn.
Dù sao, thế lực của Nguyên vương cũng không yếu, có Nguyên vương giúp đỡ, rất nhiều chuyện đều có thể phát triển nhanh chóng hơn, cũng che giấu được nhiều hơn.
Lạc Ngưng Sương chỉ muốn báo thù, đánh đổ triều đình đã hại chết cha bà ta.
Bà ta không có dã tâm làm hoàng đế nên dù có khuất phục dưới trướng Nguyên vương cũng không sao cả.
Nhưng lời của đệ tử cũng khiến bà ta có suy nghĩ khác, cũng không phải mong muốn ban đầu của bà ta thay đổi, mà là bà ta thân là chủ soái của quân đội thì nên có trách nhiệm với các binh sĩ dưới trướng mình.
Giống như ban đầu Nguyên vương cố ý để bà ta đến tấn công Châu phủ, lúc đó ý của Nguyên vương rất đơn giản, cho dù toàn bộ mười nghìn quân của bà ta chết sạch thì cũng phải đoạt được Ninh Châu phủ về.