Bởi vì từng có vài lần quân Nữ Chân tàn sát bá tánh trong thành, quân trông coi kinh thành sợ bá tánh trong thành sẽ bị tàn sát nếu thành bị phá, cho nên nổi máu anh dũng, mạnh mẽ chặn người Nữ Chân ở lại bên ngoài thành.
Nữ Chân tấn công thành nửa tháng, lại không thế phá được tường thành kinh thành.
Đa số các đội quân xung quanh Đại Triệu bắt đầu con đường cần vương.
Có điều, dù cho Quân Nữ Chân chỉ có mười vạn người, phải phân người đi tấn công thành, rồi mới phân đi một nửa binh lực tấn công các đội quân cần vương, thế mà hai bên gần như chỉ vừa đấu với nhau thôi, thì quân Nữ Chân đã dựa vào sự dũng mãnh của phe mình đánh cho bốn năm mươi vạn quân cần vương tan rã.
Quân cần vương nhiều gần mười lần quân Nữ Chân, thế mà lại không đánh nổi một đòn.
Trong kinh thành, Triệu hoàng Tống Cấu đang rơi vào trong tuyệt vọng.
Tuy rằng thiên hạ có rất nhiều châu phủ, nhưng gần như: châu phủ nào cũng tự trị.
Hắn ta ngoài kinh thành ra thì không còn nơi nào để đi, không còn quân đội nào để điều.
Quân cần vương bốn năm mươi vạn người thất bại thê thảm, khiến hắn ta càng thêm tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, sau khi tiêu diệt xong quân cần vương, quân Nữ Chân lại bắt đầu tấn công thành.
Quân Nữ Chân tuyên bố nếu kinh thành không đầu hàng thì sẽ tàn sát hết người trong kinh thành.
Bá tánh trong thành nghe vậy đều luống cuống. Bọn họ tự phát tổ chức lên tường thành đánh quân Nữ Chân.
Với sự hung tàn của quân Nữ Chân, khi bọn chúng bị chọc giận, bọn chúng sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào trong thành.
Hiện giờ bọn chúng nói như vậy chỉ là vì muốn lừa mở cửa thành thôi.
Có điều, cũng có kẻ muốn đầu hàng, ví dụ như hữu tướng Tân Hội mới nhậm chức và đám tâm phúc của Tần Hội.
Còn tả tướng Lý Cương thì lại dốc sức chủ chiến.
Đồng thời, Lý Cương còn đề nghị với Tống Cấu là đi xin giúp đỡ từ Giang Siêu phủ Ninh Châu, cho dù Giang Siêu đã từng giết hoàng đế.
Tính cả thiên hạ này, chỉ có quân Con Cháu của Giang Siêu mới có thực lực đánh nhau với quân Nữ Chân.
Chỉ cần bọn họ kiên trì gần một tháng, đồng thời dùng khoái mã đi phủ Ninh Châu nhờ giúp đỡ, thì có lẽ sẽ giữ được Đại Triệu.
Nghe lời nói của Lý Cương, trong mắt Tống Cấu tràn đầy vẻ phức tạp. Hắn ta thở dài nói: “Lý ái khanh nói rất đúng, nhưng muốn mời Giang Siêu là nói dễ hơn làm. Lúc trước hẳn có thể giận dữ giết phụ hoàng ta, đủ để thấy hắn kiêu ngạo khó thuần, vô quân vô phụ. Hắn còn mong Đại Triệu ta diệt vong nữa đấy chứ!”
Nói đến lời cuối cùng, trong mắt Tống Cấu hiện lên vẻ giận dữ, mặt mày kích động.
Tân Hội ở bên cạnh nghe vậy thì vội vàng lên tiếng: “Bệ hạ mắt sáng như đuốc, vi thần khâm phục. Vi thần cho răng thay vì đi cầu xin phản tặc Giang Siêu, không bằng đi hòa đàm với người Nữ Chân, người Nữ Chân tới Đại Triệu chỉ đơn giản là vì vớt chỗ tốt... chúng ta...”
Tân Hội mới nói vài câu đã bị Lý Cương quát mắng: “Tân Hội, câm miệng! Chúng ta là thần tử, có thể đầu hàng, thậm chí tương lai có khả năng được trọng dụng.
Nhưng bệ hạ đầu hàng sẽ có kết quả gì, ngươi có từng nghĩ đến chưa? Ngươi vì lòng riêng của bản thân mà đẩy bệ hạ vào nguy hiểm, ngươi đang có mưu đồ gì hả?”
Lời nói của Lý Cương khiến Tân Hội nghẹn họng không trả lời được, mặt mày đỏ lên, trong nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Sau đó, Tần Hội hồi hồn lại, vội vàng đi giải thích với Tống Cấu.
Có điều, Tống Cấu không có tâm tư đi nghe những lời vô nghĩa của Tân Hội.
Bản thân Tống Cấu cũng biết đạo lý này, nếu không thì sao cho tới tận bây giờ hắn ta còn chưa mở cửa thành đầu hàng nữa chứ.
Hản ta vốn định bỏ thành, nhưng đã qua thời cơ tốt nhất để chạy rồi.
Hiện giờ hẳn ta chỉ mong Nữ Chân rút binh, hoặc là có người cứu kinh thành thoát khỏi nguy hiểm.