Một khi lòng quân có hiện tượng suy sụp, vậy thì kết cục liền xác định rồi.
Cho dù quân Con Cháu gặp phải kiểu chiến đấu như thế, có lẽ cũng sẽ chịu thiệt.
Nhưng muốn dùng phương pháp dùng Ninja giết người đứng đầu để làm lung lay tinh thần chiến đấu của quân Con Cháu, chuyện này không quá có khả năng.
Kiểu huấn luyện của quân Con Cháu là, khi người cấp đội trưởng hi sinh, cấp phó sẽ lên thay.
Cấp phó hi sinh, cấp dưới lên thay tiếp. Cho đến khi toàn quân chết đến người cuối cùng. Trên hệ thống chỉ huy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện điểm mù.
Vả lại, tuy hình thức chiến đấu của binh sĩ quân Con Cháu là lấy đoàn kết và hợp tác là chính, nhưng cũng cực chú trọng năng lực tác chiến cá nhân.
Tuyệt đối sẽ không chỉ dựa cả đội để sống sót, dù đội quân bị phân tán rồi bị đánh, nhưng chỉ cần còn một đồng chí, cuộc chiến sẽ không dừng lại.
Giang Siêu nhớ tới một trường hợp chiến tranh kinh điển ở kiếp trước, lúc đó Hoa Hạ cũng bị xâm lược, nhưng nước địch lại biến cuộc xâm lược thành cuộc chiến bảo vệ thủ đô.
Trong đó có ba chiến sĩ sau khi bị mất liên lạc với đội quân, họ đã đuổi theo một tiểu đội của địch rồi đánh.
Đúng chỉ dựa vào ba người đã làm cho một tiểu đội của địch thành tù binh.
Nếu quân Con Cháu gặp phải kiểu chiếu đấu này của nước Oa, thì cho dù những Ninja đó có giết được tướng lĩnh cấp cao, nhưng muốn làm lung lay tinh thần chiến đấu của quân Con Cháu, e là còn khó hơn lên trời.
Việc đầu tiên Giang Siêu làm là phát lệnh phản kích cho ba vạn quân Con Cháu mới tới, ba vạn người chia làm sáu cánh quân, mỗi cánh quân năm nghìn người tiến quân về phía sáu tòa thành ở vùng duyên hải.
Còn hắn thì dẫn theo một vạn quân Con Cháu đang ở Tiền Đường phủ đây, tiến tới thành Dũng ở gần nhất.
Hắn đang sầu vì chưa có cơ hội tiêu diệt đám người nước Oa đó.
Bây giờ bọn họ tới chiếm thành, vậy là đang cho hắn cơ hội tiêu diệt toàn bộ bọn họ, hắn tuyệt đối sẽ không để những kẻ nước Oa đó có cơ hội chạy về nước nữa.
Sáu cánh quân khác bắt đầu lên đường đến mục tiêu của mình, còn Giang Siêu, hắn cũng dẫn theo một vạn quân Con Cháu tiến tới thành Dũng nơi đang bị Tín Chức Hoàn chiếm giữ.
Tín Chức Hoàn cũng không tự cao tự đạo vì đã chiếm được thành Dũng, hắn cũng không dời sào huyện của mình từ Sơn Châu Phổ Đà đến thành Dũng.
Hắn đang đợi phản ứng của bên Hoa Hạ, cũng đang đợi thuộc hạ bén rễ ở thành Dũng.
Nếu phản ứng bên phía Hoa Hạ nằm trong tầm kiểm soát của hắn, cộng với việc hắn đã lần lượt kiểm soát được các khu vực xung quanh thành Dũng, vậy thì khi đó sẽ là thời điểm tốt để hắn dời đại bản doanh đến thành Dũng rồi.
Đợi đến khi Giang Siêu đặt chân đến thành Dũng, người nước Oa ở thành Dũng đang trắng trợn vơ vét tiền bạc của cải trong thành, ngoài ra bọn họ còn cướp bóc giết hại dân chúng trong thành nữa.
'Thành Dũng chìm trong bóng tối, người dân thành Dũng cũng rơi vào cảnh khổ cực lầm than.
Giang Siêu không hề do dự, hắn trực tiếp phái ra hai nghìn người đi đến bốn cổng thành, hai nghìn người còn lại thì làm đội dự bị, hắn không chỉ muốn giành lại thành trì, hắn còn muốn tiêu diệt ba vạn quân địch trong đó nữa.
Trên đầu tường thành Dũng, thuộc hạ của Tín Chấp Hoàn là đại tướng Liễu Sinh Nhất Đao đang nhìn hai nghìn quân Con Cháu ở trước mặt, ánh mắt hắn ta tràn ngập chế nhạo và coi thường.
Đứng bên cạnh hắn là một thanh niên Hoa Hạ.
Người này ăn mặc nho nhã, thoạt nhìn giống một nho sinh.
Hắn ta là đệ tử của Lưu Tùng tên Sở Minh, hắn ta cũng từng đi đến nước Oa cùng Lưu Tùng, hắn ta tinh thông tiếng Oa nên được Lưu Tùng cử đến trợ giúp Liễu Sinh Nhất Đao.
"Minh Quân, đây chính là quân Con Cháu mà người Hoa Hạ các ngươi hay nói đấy hả? Nhìn đi, cũng chỉ đến vậy, ha ha, bọn họ đúng là không biết tự lượng sức mình, dám dựa vào một vạn người để tới giành lại thành Dũng, đúng là liều lĩnh! Ha ha..."