Hắn ta không thể nào tưởng tượng ra đại quân Ngũ Phương của mình, thế mà bị người trẻ tuổi ở trước mặt dẫn quân đánh bại, cho dù hắn ta đã có sự ứng phó.
Nhưng ứng phó của hắn ta đối với Quân Con Cháu hình như chẳng hề có bất cứ tác dụng nào.
Nói ra thì ứng phó của Chủ tướng Tô Thành có vẻ như không tệ, nhưng đó chỉ là cách ứng phó đối với chiến trường có vũ khí thô sơ lâu đời nhất.
Bây giờ hắn ta đối mặt là Quân Con Cháu, là Quân con cháu có sở hữu trang bị tiên tiến nhất, chỉ cần vài loạt tấn công của pháo cối thì đủ để khiến bọn họ đi đến thất bại.
Chưa kể đến sức chiến đấu của bản thân Quân Con Cháu lại cực mạnh, dũng cảm không sợ chết mà lao về phía trước, mà vốn dĩ viện binh đã mất đi sĩ khí thì lấy đâu khả năng làm đối thủ với Quân Con Cháu.
"Các ngươi làm thế nào mà làm được?”
Nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi của Quân Con Cháu ở trước mặt, vẻ mặt của Chủ Tướng của Tô Thành bình tĩnh nói với Nam Minh Chính.
Nam Minh Chính nhìn đối phương nở một nụ cười: "Thời đại đã thay đổi rồi, mặc dù Tướng quân lợi hại, nhưng... tư duy tác chiến của ngươi đã lỗi thời rồi!"
Nói đến đây, Nam Minh Chính cười với Chủ tướng Tô Thành đang ở trước mặt, rồi vẫy vẫy tay với Quân Con Cháu ở sau lưng, thân làm tù binh nên vị Chủ tướng này phải bị áp giải đưa về.
Toàn bộ những tù binh còn lại cũng bị áp giải đưa về, số lượng thương vong của Quân Con Cháu sau cuộc chiến chưa đến ba trăm người.
Còn viện binh của Tô Thành có khoảng hai mươi ngàn người trực tiếp bị tiêu diệt, tù binh có hơn hai mươi ngàn, trốn thoát khoảng hơn bảy ngàn người.
Có khả năng phần lớn những người này đều chạy trốn về hướng Tô Thành, số ít thì không biết đã trốn đến nơi nào.
Cuộc chiến này cũng xem như là thắng lớn, nhưng ánh mắt của Nam Minh Chính lại hiện lên sự lo lắng, hắn ta sợ chiến đấu ở phía Tô Thành có thể gặp khó khăn.
Mười ngàn người được phái đi áp giải hơn hai mươi ngàn tù binh đến thành Thường Châu, mười ngàn người còn lại tiến quân thẳng đến Tô Thành.
Nếu đã dẹp xong viện binh, thì binh lực còn lại sẽ đến trợ giúp mười ngàn người của Đông Ly Nhân tấn công vào Tô Thành.
Một bên khác, khi Nam Minh Chính ở bên này bắt đầu khai chiến với viện binh Tô Thành, thì trận chiến bao vây thành ở Dương Thành cũng bắt đầu.
Đông Ly Ưng lại không hề đưa khinh khí cầu đi để cưỡng chế nổ cổng thành, như vậy sẽ không thể nào nổ tung cổng thành được.
Tuy là chiến thuật trước đó không thể dùng, nhưng thật sự muốn phá mở cổng thành cũng không hề khó. Suy cho cùng thì bây giờ hắn ta đang sở hữu vũ khí tối tân.
Đông Ly Ưng yêu cầu tiểu đoàn pháo binh kéo hỏa pháo được hỗ trợ từ phủ Ninh Châu ra, lần này, thôn Kháo Sơn tiếp viện cho Quân Con Cháu hai mươi cổ hỏa pháo.
Qua quá trình cải tạo lại thì uy lực đã tăng lên mấy lần so với lúc trước, đường kính cũng thêm được vài phân.
Hai mươi cổ hỏa pháo được chia ra ba cổng mỗi cổng sáu cổ, hai cổ còn lại dùng để dự phòng. Sáu cổ pháo. hướng về ba cổng của Dương Thành.
Nếu đã không thể hoàn toàn chiếm được Dương Thành, vậy thì chỉ có thể từ bỏ ba cổng thành này, bằng cách đánh sập ba cổng thành, đến lúc đó xây lại cũng giống như vậy.
Sáu cổ hỏa pháo hướng đến vị trí cổng thành.