Bạch tộc biết ý định của những tộc nhỏ này, nếu Bạch Liên quân có thể chứa được những tộc nhỏ đó, hơn nữa còn không ức hiếp bắt nạt bọn họ.
Thì chắc chắn những tộc nhỏ đó sẽ gia nhập vào Bạch Liên quân.
Kết quả đó sẽ gây tổn hại đến lợi ích cơ bản của Bạch tộc, một khi tộc nhỏ tách ra, kết quả cuối cùng chắc chắn là làm lung lay địa vị thống trị của Bạch tộc.
Đây chính là nguyên nhân mà Bạch tộc ẩu đả với Bạch Liên quân.
Còn vị thiếu tộc trưởng kia, ngoại trừ vừa ý nhan sắc của Tô Nguyệt Nhi ra, hắn ta còn muốn lợi dụng thân phận của Tô Nguyệt Nhi để điều khiển Bạch Liên quân.
Suy cho cùng, thiếu soái của Bạch Liên quân tương lai sẽ là người chỉ huy của Bạch Liên quân, nếu có thể điều khiển được Bạch Liên quân dùng cho mình thì Bạch tộc có hy vọng thống nhất toàn bộ đất Thục.
Hắn ta thân là thiếu tộc trưởng Bạch tộc, có khi còn có cơ hội làm hoàng đế.
Dù sao bây giờ thiên hạ loạn lạc, ai mà không muốn làm hoàng đế cơ chứ!
Cũng may hắn ta chưa nhìn thấy diện mạo của Lạc Ngưng Sương, bởi vì trước mặt người ngoài Lạc Ngưng Sương toàn che mặt, không có mấy người biết mặt nàng ta.
Nếu không, phỏng chừng vị thiếu soái này khả năng sẽ đánh chủ ý lên đầu Lạc Ngưng Sương.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây!"
Trước rừng cây, A Sinh nhìn Giang Siêu rồi nói.
Lần hành quân này, A Sinh sắp mười bảy tuổi rồi.
Dưới sự bồi dưỡng của Giang Siêu, lúc này cậu đã có đủ năng lực để gánh vác một phương rồi.
"Đến huyện Giang Thành trước đã, đợi gặp bọn họ rồi nói tiếp...'
Giang Siêu nhìn A Sinh rồi nhẹ nhàng nói.
Hắn đã biết tình huống cụ thể từ tin tình báo mà bộ tình báo gửi đến, thực ra muốn giải quyết hoàn cảnh khó khăn của Lạc Ngưng Sương và Bạch Liên quân cũng không khó lắm.
Chỉ cần thu phục được Bạch tộc, thì mọi chuyện liền đơn giản.
Mà nhân tố quyết định ở việc thu phục Bạch tộc, không phải là tiêu diệt Bạch tộc, mà là đuổi tộc trưởng Bạch tộc đương nhiệm và con trai hắn ta xuống đài.
Sau khi thu phục Bạch tộc, lại nghĩ cách bàn chuyện hợp tác với Bạch tộc.
Tất nhiên, Giang Siêu cũng có thể dùng biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất, đó là xóa sổ Bạch tộc khỏi đất Thục.
Với tiểu đoàn một nghìn súng trường mà hắn dẫn theo, muốn làm việc này không hề khó.
Chỉ có điều, kết quả đó có thể sẽ dọa các dân tộc thiểu số khác sợ chết khiếp, có khi còn kích thích thù hận giữa các dân tộc thiểu số ở đất Thục.
Vả lại, những dân tộc thiểu số này chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn, cho dù nắm được quyền quản lý của Bạch tộc, bọn họ cũng chỉ muốn sống trong yên ổn.
Những kẻ thật sự có dã tâm, chỉ là đám cấp cao của Bạch tộc, cùng với cha con tộc trưởng đương nhiệm.
Bọn họ có lòng muốn làm hoàng đế.
Bọn họ đang kéo cả tộc mình xuống nước.
A Sinh nghe xong thì gật đầu, sau đó cậu nhanh chóng chỉ huy đội ngũ đi vào trong núi tìm kiếm.
Đất Thục núi cao rừng rậm, địa thế hiểm yếu.
Có lúc muốn tìm được đường cũng khó.
Giao thông cực kỳ không tiện lợi. Nơi này có thể nói là dễ thủ khó công.
Thảo nào triều đình bất lực với chỗ này.
Nếu là ở đời sau, giao thông ở đây phát triển.
Thì cho dù là nơi núi cao rừng rậm, cũng có thể làm được đường đi.
Tiếc là ở đời này, muốn làm được công trình trình độ như đời sau, sợ là không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực nữa.
Nhưng đất Thục muốn giàu lên thì giao thông vẫn rất quan trọng.
Có đường mới có phát triển, đây là con đường bất biến từ xưa đến nay.
Con đường phía trước rất khó đi, nhưng quân Con Cháu đã quen huấn luyện dã ngoại, năng lực việt dã không dám nói có thể sánh bằng những người sinh sống trong rừng núi kia, nhưng chắc chắn không kém mấy.