“Gặp phải phiền phức gì sao!” Giang Siêu nhìn về phía Lạc Ngưng Sương nói.
Hắn biết lúc này đối phương tới đây, cũng không hẳn đúng như lời nàng ta nói là đến chỉ để gặp mình.
Lạc Ngưng Sương nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi. Nhưng nàng ta rất nhanh đã mở miệng nói với Giang Siêu:
“Đúng là gặp phải phiền phức! Chuyện này làm ta không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể tới đây tìm ngươi.
Ngươi nhất định phải giúp Nguyệt Nhi, giúp Bạch Liên quân chúng ta, nếu ngươi không hỗ trợ, nói không chừng Bạch Liên quân chúng ta phải gặp nguy cơ rồi.
Nguyệt Nhi và nữ nhi của ngươi đều có khả năng sẽ gặp phải chuyện không may”
Lạc Ngưng Sương cũng không giấu giếm gì.
Nhưng mà những lời của nàng ta nói lại làm cho Giang Siêu cảm thấy khiếp sợ, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Cái gì mà Nguyệt Nhi và nữ nhi của hắn, Giang Siêu biết Lạc Ngưng Sương nói không phải Giang Hi.
Mà nữ nhi như lời nàng ta nói, chỉ có có thể là Tô Nguyệt Nhi sinh nữ nhi cho hắn mà thôi.
Giữa hai người từng có quá một lần, nếu Tô Nguyệt Nhi thật sự có thì đứa bé ít nhất cũng đã có gần một tuổi rồi.
“Sao lại thế này...”
Trong nháy mắt, trong mắt Giang Siêu cảm thấy sao trời quay quay, chuyện có liên quan hắn người mà hắn để ý, hắn tất nhiên là không thể bỏ mặc được.
Không nói tới tình cảm mà Tô Nguyệt Nhi dành cho hắn, chỉ riêng việc nàng sinh cho hắn một nữ hài cũng đã đủ để Giang Siêu không có khả năng bỏ mặc chuyện của Tô Nguyệt Nhi.
“Ta nghe theo đề nghị của ngươi mà đi về đất Thục, nhưng với một chút binh lực này của chúng ta mà cũng muốn đoạt được thành thị lớn đó cũng không nhất định có thể thủ được. Cho nên, chúng ta lựa chọn......”
Lạc Ngưng Sương kể hết chuyện đã xảy ra với các này cho Giang Siêu nghe.
Sau khi Bạch Liên quân các nàng đi đến đất Thục, cũng không hề được thuận lợi như trong tưởng tượng. Đầu tiên là vấn đề về địa bàn.
Mười mấy vạn đại quân, Tuy là muốn đoạt thành thì cũng không phải không có khả năng, có thể tưởng tượng ra được rằng, muốn đoạt tòa thành thị kế tiếp, chưa kể đến tốn sức tốn thời gian, mà còn không nhất định có thể thành công chiếm đoạt được nó.
Hướng phát triển tốt nhất của các nàng là nghe như lời Giang Siêu nói, tìm một thôn trấn nào đó ở đất Thục mà phát triển.
Nơi bọn họ tìm là vùng núi nơi Giang Thành. Sau khi chiếm được vài cái thành trấn nhỏ, mới ban đầu thì Bạch Liên phát triển khá thuận lợi.
Nhưng không bao lâu sau, các nàng bị các dân tộc thiểu số hợp lực lại với nhau để bao vây công kích các nàng.
Tuy là những dân tộc thiểu số đó cộng lên với nhau mới chỉ có mười mấy vạn người, Nhưng bọn họ đều là người hung hắc, mà nơi còn là nơi họ sống từ nhỏ đến lớn, quen thuộc với thổ địa sơn thôn, sau vài lần đánh đấu thì Bạch Liên quân đã bị ăn lỗ nặng. Cuối cùng, Bạch Liên quân bị đánh đến co đầu rụt cổ chạy vào giữa huyện Giang Thành. Mới lên tới mười lăm vạn đại quân, cuối cùng lại tổn thất mất gần năm vạn.
Nếu còn cứ tiếp diễn như vậy nữa thì chỉ e toàn quân Bạch Liên quân có khả năng sẽ bị diệt.
Vốn dĩ đám người Lạc Ngưng Sương chuẩn bị phá vây mà đi, rời khỏi đất Thục, mà đi tìm nơi khác và đường ra.
Nhưng mà đến đất Thục thì dễ, ra đất Thục thì mới khó. Toàn bộ những dân tộc thiểu số ở đất Thục đều đoàn kết thành một khối vững mạnh, có thể có khả năng sẽ bị những dân tộc thiểu số đó diệt sạch bách ở ngay trên đường.
Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên có một sứ giả từ đám liên quân dân tộc thiểu số đó mang thông tri đến, nói rằng chỉ cần Bạch Liên quân gả thiếu soái cho thiếu tộc trưởng của bọn họ thì sẽ cho phép Bạch Liên quân xây thành ở đất Thục.
Thiếu soái trong lời của sứ giả chính là Tô Nguyệt Nhi, bởi vì mấy lần đại chiến, nàng đều dẫn binh sĩ xuất chiến đánh địch, thân thủ kinh người, cùng với dung mạo vô song kia làm cho thiếu tộc trưởng dân tộc thiểu số đối diện kia nhìn trúng nàng.
Vì thế mà đánh chủ ý vào Tô Nguyệt Nhi.