Tống Ninh Tuyết sinh ra trong gia đình quý tộc, không chỉ có phụ thân là quận vương, mà còn có ông ngoại là quốc công, vài người cậu cũng có địa vị cao trong triều đình.
Trấn Quốc công Trịnh An kết thông gia với phụ thân Tống Ninh Tuyết là vì muốn mượn sức đám thân thích rắc rối khó gỡ của Tống Ninh Tuyết.
Bốn người Tống Ninh Tuyết vừa đến trước cửa nhà họ Mộ Dung, vài tên gia đỉnh đang quét sân thấy vậy liền dừng công việc lại.
Một người trung niên trong đám người gác cổng thấy Tống Ninh Tuyết thì lộ vẻ cung kính nói: “Quận chúa đến rồi, tiểu nhân dẫn ngài đi vào ngay đây. Tiểu An, mau đi báo tin với chủ mẫu!”
Sau đó, dưới sự dẫn đường của người trung niên, đám người đi vào trong cổng. Một tên gia đinh quét sân vội vàng đi báo tin.
Vừa bước vào cổng là thấy một cái sân rộng lớn có ít nhất sáu lối vào sân. Tổng diện tích sân khoảng mười nghìn mét vuông, có khi còn cao hơn nữa.
Người trung niên dẫn đám người nhanh chóng đi vào một sân trong đó. Trước khi vào trong, Giang Siêu dừng bước.
Khoảnh khắc hắn dừng lại, người trung niên vừa lúc quay đầu nhìn hắn.
Thấy hắn dừng lại thì ông ta không nhịn được nhìn hắn vài lần rồi gật nhẹ đầu.
Đi tiếp vào trong là hậu viện, chính là nơi ở của nữ quyến, cấm người ngoài và người hầu nam trong nhà đi vào
Đây là quy củ của gia đình giàu có, Giang Siêu biết rõ điểm này. Hắn không muốn bị người ta coi là không lễ nghĩa, cũng không muốn làm Tống Ninh Tuyết khó xử.
Nếu chỉ vì khí phách trong nhất thời mà làm hỏng chuyện lớn của mình thì không có lời chút nào.
“Quận chúa, ta ở đây chờ nàng.” Giang Siêu hành lễ với Tống Ninh Tuyết, mỉm cười nói.
Tuy rằng Tống Ninh Tuyết không muốn để Giang Siêu chờ ở đây, nhưng nàng cũng biết ở đây không phải là nhà mình.
“Vâng, Giang tiên sinh ở đây chờ một lát, đợi ta đi chào dì rồi đến mời ngài.” Tống Ninh Tuyết gật đầu với Giang Siêu.
Vì để Giang Siêu không bị người khác tiếp đãi sơ suất, nàng cố ý tỏ ra cung kính Giang Siêu.
“Phúc thúc, làm phiền ngươi ở đây cùng với Giang tiên sinh...” Tống Ninh Tuyết gật đầu với người trung niên, mặt mày khách sáo nói.
Nghe vậy, ông ta vừa mừng vừa lo nói liên tục: “Quận chúa yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ tiếp đãi tốt Giang tiên sinh.”
Tống Ninh Tuyết gật đầu rồi dẫn hai nữ hộ vệ đi vào nội viện.
Người trung niên quay đầu nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt sáng ngời.
Tuy rằng ông ta không biết thân phận của Giang Siêu, nhưng ông ta không dám lạnh nhạt với người có thể làm cho Tống Ninh Tuyết cung kính.
“Giang tiên sinh, mời ngài đi theo lão nô, chúng ta đi qua đình hóng gió bên kia chờ quận chúa đi” Ông ta mỉm cười làm tư thế mời với Giang Siêu.
Nghe vậy, Giang Siêu gật đầu nói với ông ta: “Làm phiền Phúc thúc.”
Cách xưng hô của hắn làm cho ông ta lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Giang Siêu càng thêm hiền lành.
Dù Giang Siêu có thân phận gì đi nữa, thì khi Giang Siêu có thể hòa nhã nói chuyện với ông ta, chắc chắn là nhân phẩm sẽ không tệ.
Huống chỉ, vừa rồi Giang Siêu không cần ông ta nhắc nhở là đã tự động dừng bước trước nội viện, không phải ai cũng có chừng mực như thế.
“Giang tiên sinh khách sáo rồi, có khi sau này lão nô còn phải nhờ Giang tiên sinh săn sóc vài phần nữa đấy” Ông ta không hổ là người làm việc trong nhà quyền quý, suy nghĩ nhanh nhạy đoán ngay được thân phận của Giang Siêu.
Rốt cuộc, Tống Ninh Tuyết cứ mở miệng ra là tiên sinh tiên sinh. Có thể được gọi là tiên sinh, ngoài thiếu gia nhà bọn họ cần mời lão sư ra thì không còn ai nữa.