Về việc muốn xây dựng quân đội như thế nào, Đông Ly Nguyệt giao toàn bộ quyền lực cho hẳn.
Đêm đến lúc đi ngủ, trên mặt Đông Ly Nguyệt rất là ngượng ngùng. Giang Siêu cũng có chút xấu hổ.
Nhưng mà lúc trước hai người đã từng ngủ chung một giường nên bọn họ cũng không quá rối rằm đến chuyện ngủ.
Giang Siêu tự nhiên nằm xuống bên cạnh Đông Ly Nguyệt, hai người đều có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, sắc mặt Đông Ly Nguyệt đỏ như quả hồng.
Cả hai nhất thời không biết nên nói chuyện như nào, đúng lúc này Đông Ly Nguyệt hình như đã quyết định chuyện gì đó, nàng đột nhiên xoay người, cưỡi lên người Giang Siêu đè hắn ở phía dưới.
Ánh mắt nàng nhìn Giang Siêu ngập tràn tình ý, nàng đỏ mặt nói với Giang Siêu: "Cho ta một đứa con được không?"
Trong giọng nói của nàng lộ ra một cỗ ôn nhu và xen lẫn cầu xin. Giang Siêu nghe những lời này trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Tình yêu của Đông Ly Nguyệt dành cho hẳn vốn dĩ đã có chút hèn mọn.
Nàng vốn là vương của tộc Dạ Lang, trước mặt tộc Dạ Lang, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ.
Nhưng lúc này ở trước mặt Giang Siêu, nàng giống như một tiểu cô nương sợ làm người mình yêu tức giận.
Thái độ thận trọng và lo lắng đó khiến Giang Siêu cảm thấy có chút đau lòng.
Nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng, Giang Siêu không nói gì, mở miệng hôn nàng.
Nếu nàng đã muốn như vậy, Giang Siêu không có gì phải do dự, hắn không phải là thánh nhân, cũng không phải là người dài dòng, chậm chạp.
Đông Ly Nguyệt vui sướng giơ tay phất một cái, ngọn nến đỏ trên bàn trong nháy mắt bị gió thổi tắt, căn phòng chìm trong một bầu không khí phấn hồng, diễm tình.
Ngày hôm sau, Giang Siêu đứng dậy, Đông Ly Nguyệt ngủ bên cạnh cũng không thấy đâu.
Tuy nhiên, bên cạnh giường có một tờ giấy.
"Giang lang, ta đã đến từ đường rồi, lát nữa ngươi cũng. đến đây đi, ta sẽ cùng mọi người thương lượng việc thành lập quân đội, còn việc vận hành thế nào thì giao cho ngươi."
Ngửi mùi giấy, trên mặt Giang Siêu hiện lên ý cười, hai chữ “Giang lang” kia khiến trong lòng hẳn dâng lên một cảm giác dịu dàng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giang Siêu ăn chút gì đó, đứng dậy đi đến từ đường của tộc Dạ Lang.
Lúc đi đến từ đường, hẳn đã nhìn thấy rất nhiều nam tử trẻ tuổi đang chờ ở đây, mười mấy chiến binh tộc Dạ Lang đi ra ngoài cùng với Giang Siêu thấy hẳn đi tới lập tức vội vàng chào hỏi.
Bọn họ chào Giang Siêu theo nghi thức quân đội, vẻ mặt nghiêm túc và trang nghiêm, trong mắt đều tràn đây mong đợi.
Sau khi trở về tộc Dạ Lang, bọn họ đã mong muốn thành lập quân đội, bọn họ lúc này sau khi trải nghiệm sức mạnh. quân sự của quân đội trong làng, tất cả đầu rục rịch, muốn động tay động chân.
Mọi người cũng muốn xây dựng một đội quân hùng mạnh trong tộc Dạ Lang với quân uy nghiêm khắc và sức chiến đấu kinh người.
Về phần những chàng trai trẻ còn lại, họ cũng là những chiến binh thực lực siêu phàm của tộc Dạ Lang.
Cho dù không bằng đám người Đông Ly Ưng thì cũng không kém là mấy.
"Sao các ngươi lại ở đây?" Giang Siêu có chút kỳ quái nhìn đám người Đông Ly Ưng. Hắn ta hình như không có gọi đám người Đông Ly Ưng đến đây.
"Là tộc vương mời chúng ta đến đây, chắc là vì chuyện thành lập quân đội.
Giang ca, ngươi có ý tưởng cụ thể nào không!"
Đông Ly Sơn đứng bên cạnh vội vàng hỏi Giang Siêu.
"Ý tưởng cụ thể thật ra đã có, nếu là Nguyệt Nhi gọi các ngươi tới, trước hết các ngươi ở chỗ này chờ, đợi ta kêu các người vào trong."