Ông ta biết bây giờ không thể cứu vấn được nữa, chỉ xem là có thể phá vây được hay không.
Chỉ có phá được vòng vây, bọn họ mới còn con đường sống.
Sau khi trải qua sức ép của vùng chiến trường trung tâm, dù là Bình Nhạc quân hay quân Nữ Chân đều đã tổn thất nặng nề, không còn chút sức lực nào nữa.
Chỉ có Viên Triệu quân là bọn họ có niềm tin có thể giải quyết được mà thôi.
Sức chiến đấu của ba bên khác làm bọn họ phải từ bỏ ý định phá vòng vây từ ba hướng còn lại.
Hy Nhất ngồi trên chiến mã, quay đầu nhìn về mấy chục cái khinh khí cầu đang bay lơ lửng trên trời, lại nhìn mấy quả bom thỉnh thoảng rơi xuống, rồi lại nhìn đến quân đội nhà mình bị nổ tung mà thấy vô cùng hoảng sợ.
Hắn không nghĩ đến quân Con Cháu lại có vũ khí chiến đấu sắc bén như vậy. Dù số lượng binh sĩ của quân Con Cháu ít hơn rất nhiều, nhưng muốn giết bọn họ, chỉ cần các loại vũ khí gánh vác, bọn họ dù nhiều người nữa cũng đến thế mà thôi.
Bây giờ ông ta chỉ muốn phá vây từ hướng trước mặt để chạy đi, đây chính là cơ hội sống sót duy nhất của ông ta.
Tốc độ của chiến mã rất nhanh, tất cả đội ky binh cũng có khí thế dũng mãnh, mắt đầy sát khí.
Chỉ cần sát ý ấy đã đủ làm cho tất cả các quân đội phải sợ hãi rồi.
Ở chỗ Nguyên Vương quân, Tống Chân và Tống Yên nhìn thấy quân địch đang chạy đến mà sợ hãi, người dưới trướng của bọn họ cũng rất khiếp sợ.
Ý chí chiến đấu trong nháy mắt cũng giảm đi một nửa.
Thấy cảnh này, Tống Chân và Tống Yên rất lo lắng, tướng lĩnh dưới trướng cũng trở nên bối rối.
Cứ theo tình hình này đi xuống, không đợi quân địch đến gần, đội hình của bọn họ ở bên này đã tự hỗn loạn trước người.
Cùng lúc đó, Tống Yên cũng nhìn thấy quân Con Cháu do Giang Siêu đang dẫn đầu đang vội vã chạy đến tiếp viện từ phía xa.
Dù Giang Siêu có vì nàng mà đến hay không, Tống 'Yên vẫn thấy trong lòng ấm áp.
“Binh cầm lá chắn, binh cầm giáo nghe lệnh, lập tức sắp xếp phòng ngự. Lựu đạn ở phía sau cũng chuẩn bị sẵn sàng, một khi quân địch bị chặn lại thì lập tức ném lựu đạn vào trong quân trận của bọn họ cho ta...”
Tống Yên hét to với quân của Nguyên Vương sắp hoảng loạn.
Nghe thấy giọng nàng, một đám quân Nguyên Vương cũng kịp thời phản ứng, vội vàng bắt đầu xây dựng trận hình.
Dù mắt bọn họ ánh lên sự sợ hãi, nhưng bọn họ cũng không phải tân binh mới vào bàn nữa.
Qua mấy lần chiến đấu với ky binh Nữ Chân, bọn họ cũng hiểu chỉ có lòng can đảm mới giúp bọn họ có cơ hội thắng. được người Nữ Chân.
Nếu ngay cả lòng can đảm để chiến đấu cũng không có thì chỉ có thể bị quân địch một bên chém giết mà thôi.
Nhìn thấy binh sĩ nhanh chóng làm ra trận hình phòng ngự, Tống Yên nhẹ gật đầu và thấy yên tâm hơn một chút.
Tống Chân ở một bên thì ngưỡng mộ nhìn quân đội ba phương khác.
Quân Con Cháu thì không cần phải nói đến, bọn họ có trận hình nghiêm chỉnh, sức chiến đấu cực mạnh, ky binh Nữ Chân muốn đột phá phòng ngự của bọn họ còn khó hơn lên trời nữa.
Hai hướng khác cũng tương tự như vậy, nếu so với ba phương này, quân Nguyên Vương của bọn họ thật sự quá yếu.
Hắn ta cười tự giễu mà thấy may mắn trong lòng.
Nếu như phụ vương của hẳn ta thật sự tin lời những gian thần đó mà ra tay với quân Con Cháu thì bây giờ có lẽ bọn họ cũng giống như Bình Nhạc quân của Trình Thế Dân vậy.
Sức chiến đấu của quân Con Cháu như này ai có thể chống lại được?
Là quân Nữ Chân không ai thẳng nổi sao?
Quân Nữ Chân không ai thẳng nổi bây giờ đã bị đánh đến mức chạy bán sống bán chết, sắp bị diệt sạch rồi.
Có khả năng chạy thoát cũng chỉ còn hơn một ngàn năm trăm ky binh ở trước mặt thôi.
Nếu như bọn họ thật sự để một vạn năm ngàn ky binh Nữ Chân này vượt mặt bọn họ để chạy trốn thì bọn họ thật sự quá bẽ mặt.