Mà lúc này Giang Siêu không ở Ninh Châu phủ, lại là cơ hội báo thù tốt nhất.
Quân Nữ Chân chắc chắn rất muốn sang chiếm lấy Ninh Châu phủ, chặn đứt đường lui của Giang Siêu.
Chỉ cần Ninh Châu phủ bị đánh bại, khi Giang Siêu không có đường lui rất có thể sẽ trở thành mục tiêu tấn công của cả thiên hạ.
Nếu hắn không ở gần Viên Triệu quân, có thể còn chết trên tay Nguyên Vương.
Đã như vậy thì hẳn ta sẽ đầu hàng quân Nữ Chân, lại liên hợp với quân Nữ Chân cùng nhau đi chiếm Ninh Châu phủ, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?
Sự tình vừa rồi hắn ta đã âm mưu từ lâu để lấy lại binh quyền từ tay những tên tướng lính không nghe lời hẳn ta.
Còn những tướng lĩnh chưa phản kháng, kết quả cuối cùng cũng vẫn là cái chết mà thôi, bọn họ sẽ bị Trịnh Thế Dân bí mật xử lý hết.
Giải quyết xong chuyện này, Trịnh Thế Dân tự mình đi vào trong quân đội của Nữ Chân, trao đổi với đối phương về chuyện đầu hàng và thảo luận cách chiếm được Ninh Châu phủ.
Trong lầu chủ soái của Nữ Chân, Hy Nhất nhìn Trịnh Thế Dân hóa trang thành binh sĩ đứng ở trước mặt mà không dám tin đây chính là người đang nắm Đại Danh phủ trong tay.
Càng làm cho ông ta không thể ngờ được là người nằm Đại Danh phủ trong tay lại tự mình đến thảo luận về vấn đề đầu hàng.
“Đại soái, ngài không cần phải hoài nghi thành ý của Trịnh mỗ.
Nếu như Trịnh mỗ muốn lừa gạt ngài thì cũng sẽ không tự mình đi tới. Nếu như, đại soái nghỉ ngờ thân phận của Trịnh mỗ, ngài có thể cho quan viên họ Triệu đã đầu hàng ngài ở trong doanh trướng đến xác định thân phận của Trịnh mỗ.
Trịnh Thế Dân mỉm cười với Hy Nhất ở trước mặt, dù trán hẳn ta đã đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh. Nha𝐧h mà khô𝐧g có quả𝐧g cáo, chờ gì tìm 𝐧ga𝘺 ﹙ 𝗧𝘳Um t𝘳u𝘺ệ𝐧.V𝐧 ﹚
Dù sao, bây giờ hắn ta đang ở trong doanh trại nước Kim.
Sự hung tàn của người Nữ Chân làm hắn ta vô cùng kiêng kị, cũng vô cùng sợ hãi. Nhưng vì có thể đầu hàng, vì có thể sống sót, cũng để báo mối thù giết cha giết đệ, hắn ta không thể không tự đến.
Hắn ta biết dù hắn ta có tiếp tục kiên trì, Đại Danh phủ bị phá chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, còn không bằng nhân cơ hội này vì bản thân mà tính toán cho sự giàu có.
Hơn nữa, hắn ta còn có thể báo thù, sao hắn ta phải cố gắng. chống đỡ làm gì nữa!
Nghe được Trịnh Thế Dân ở trước mặt nói, Hy Nhất liếc mắt suy nghĩ, ông ta gật đầu nhẹ với Hoàn Nhan Ngột Thuật ở sau lưng.
Hoàn Nhan Ngột Thuật lạnh lùng nhìn Trịnh Thế Dân, quay người ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, hẳn ta đã mang một lão già đi đến.
Ngay khi thấy lão già, Trịnh Thế Dân hơi ngạc nhiên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tân tướng quân!” Hắn ta hoảng sợ nói.
Người đến không ai khác chính là Tân Hội, Hữu tướng của Đại Triệu.
Sau khi kinh đô bị phá hủy, một đám hoàng thất Đại Triệu và một loạt các đại thần đều bị bắt đến nước Kim.
Tân Hội vì biết ăn nói, lại biết vuốt mông ngựa, nịnh bợ như chó vẫy đuôi mừng chủ nên được Hy Nhất thu vào dưới trướng nên mới một đường đi theo quân phía đông của Hy Nhất đến tận đây.
Sự xuất hiện của Trịnh Thế Dân làm Hy Nhất nghĩ đến người Hữu tướng Đại Triệu khi xưa này, chắc hẳn ông ta có thể nhận ra Trịnh Thế Dân.
Tân Hội cũng nhìn thấy Trịnh Thế Dân và rất kinh ngạc.
“Trịnh thế tử? Sao lại là ngươi? Không phải ngươi ở thành Đại Danh sao, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Sau sự kinh ngạc, Tần Hội quay đầu nhìn Hy Nhất đang có vẻ mặt lạnh lẽo mà lộ rõ sự sợ hãi.
Ông ta vội vàng xua tay với Trịnh Thế Dân: “Trịnh thế tử không cần đa lễ, lão già ta đã sớm không phải Hữu tướng gì rồi.
Bây giờ, ta chỉ mong đại soái Hy Nhất cho ta làm một cái phụ tá nho nhỏ bên cạnh ngài mà thôi...”