Hơn nữa, những tiểu nhân như như vậy, nếu để lại làm thủ hạ của ông ta cũng là tai họa lớn.
Hôm nay, bọn họ có thể vì lợi ích của mình mà đi hại Giang Siêu đã cứu bọn họ một mạng, vậy thì một ngày nào đó sẽ gây tai họa lên ông ta.
Sát ý trong mắt ông ta cũng đã chú định vận mệnh của mấy người này.
Dưới quyết định của Nguyên vương, quân Nguyên Triệu do Tống Chân và Tống Yên dẫn dắt, năm mươi ngàn đại quân chạy tới Ninh Châu phủ, chuẩn bị hợp tác cùng tác chiến với Giang Siêu.
Mà những thế lực khác trong thiên hạ, khi biết tin Nguyên vương xuất binh tương trợ Giang Siêu, có rất nhiều thế lực nhỏ đều phái ra quân đội dưới trướng mình đi tương trợ.
Mà bốn thế lực của Phương Bách Phật vốn định hợp tác cùng Nguyên vương, sau khi nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời Phương Bách Phật có chút mơ hồ.
Hắn ta cũng không biết bây giờ mình nên thọc đao sau lưng Giang Siêu, hay là nên ra tay tương trợ hắn nữa.
Dù sao thì, có Nguyên vương và một số thế lực nhỏ kia tương trợ, phần thắng của Ninh Châu phủ lại nhiều thêm vài phần.
Nhưng cơ hội lần này là cơ hội khó có được để tiêu diệt lần này, hắn ta nào cam tâm cứ như vậy từ bỏ chứ.
Thủ lĩnh của ba thế lực lớn khác cũng không muốn từ bỏ cơ hội để huỷ diệt Giang Siêu lần này.
Phải biết răng bọn họ đều đã từng chịu lỗ nặng ở chỗ Giang Siêu, thiếu chút nữa đã chết trên tay Giang Siêu rồi.
Dã tâm của bọn họ, khiến họ không có lúc nào là không muốn diệt trừ tên cường địch Giang Siêu này - kẻ có khả năng làm bọn họ thất bại bất cứ lúc nào.
“Phương giáo chủ, liều một phen đi, cho dù có Nguyên vương và một số thế lực nhỏ khác tương trợ cho Giang Siêu, nhưng có quân Đông Lộ của Nữ Chân và Trịnh Thế Dân của Đại Danh phủ ở đây, hơn nữa trong thời gian ngắn Giang Siêu sẽ không đuổi về Ninh Châu phủ kịp, cơ hội thành công của chúng ta rất lớn”
“Đúng vậy, Phương giáo chủ, không nên do dự nữa, nếu không chúng ta sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Chỉ cần chúng ta tới đánh gọng kìm, phân tán binh lực của Ninh Châu phủ, tạo nhiều cơ hội cho quân Đông Lộ của Nữ Chân Trịnh Thế Dân, nhất định có thể huỷ diệt Ninh Châu phủ.”
“Đúng vậy, Phương giáo chủ, không cần do dự đâu, nếu như tên Giang Siêu này bất tử thì đại kế của chúng ta sợ là vĩnh viễn sẽ không thể hoàn thành được. Cược một phen đi.”
Thủ lĩnh của ba thế lực khác mặt đầy chờ mong nhìn về phía Phương Bách Phật, trong mắt tràn ngập sự háo hức, ngoài ra còn có một chút nóng lòng muốn thử.
Phương Bách Phật vốn dĩ đang do dự, trong mắt cũng hiện lên vẻ âm ngoan nói: “Được... Vậy chúng ta đây liền đua một phen. Cùng lắm thì làm lại một đời thôi...”
Phương Bách Phật rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, quyết định liều mạng một lần, hắn ta và ba thế lực kia đã chuẩn bị liên quân từ lâu rồi, xuất phát về phía Ninh Châu phủ, thủ lĩnh của bốn thế lực đều tự mình lĩnh quân.
Các thế lực lớn xung quanh Ninh Châu phủ xuất phát về phía Ninh Châu phủ, sau khi toàn bộ Ninh Châu phủ nhận được tình báo thì ngay lập tức khẩn trương hẳn lên.
Tổng binh lực của Ninh Châu phủ cũng chỉ một trăm ngàn quân, hơn nữa Giang Siêu đã mang đi mười ngàn rồi. Binh lực còn lại cũng chỉ có chín mươi ngàn.
Trong bộ tác chiến ở thôn Kháo Sơn, các cấp thủ lĩnh của quân Con Cháu đều tới, năm vị phu nhân của Giang Siêu cũng tới đây.
Tô Miên Miên ngồi trên thủ vị, bởi vì nàng là vị phu nhân đầu tiên của Giang Siêu, cho dù nàng có xuất thân nghèo khổ đi nữa cũng không có ai dám khinh thường nàng.
Lúc Ninh Châu phủ xuất hiện biến cố, nếu Giang Siêu không ở đây thì sẽ do nàng làm chủ, bốn vị phu nhân khác là phụ.