Dương Lâm nhìn mấy nghìn người trước mắt, tức giận trừng mắt nhìn Đông Ly Ưng đứng trước mặt.
Mặc dù hắn ta không biết số người cụ thể là bao nhiêu, nhưng hắn ta tính toán đại khái số lượng binh lính ở đây đâu đó cũng hơn tám nghìn người.
Một nửa số lính quân Con Cháu đã hứa đâu rồi?
Hiện tại cho hắn ta tám nghìn người, ý gì đây!
Đang đùa với hắn ta à? Hắn ta cực kỳ phẫn nộ.
“Không có ý gì hết, chỉ có bao nhiêu đó, nhiều hơn cũng không có!”
Đông Ly Ưng thản nhiên nhìn Dương Lâm nói như vậy.
Đùa thôi, những binh sĩ khác của quân Con Cháu, hắn ta chính là không muốn đưa đến đó, nếu không phải đám lính này ngoan cố không nghe lời, muốn gia nhập vào triều đình, hắn ta cũng sẽ không gửi những người này đến đây.
"Ngươi... Kêu Giang Siêu tới gặp ta, ta sẽ trừng phạt hắn vì tội không tuân lệnh thánh chỉ của triều đình, ta... Dương Lâm cực kỳ căm phãn nói với Đông Ly Ưng.
"Câm miệng!" Đông Ly Ưng cũng không quen Dương Lâm, lạnh lùng quát lớn một tiếng, khiến Dương Lâm sững người tại chỗ.
"Ngươi dựa vào cái gì mà xử tội tiên sinh nhà chúng ta?
Binh lính cũng đưa cho ngươi, thánh chỉ chúng ta cũng tiếp nhận, ngươi còn muốn gì nữa hả?
Chẳng lẽ muốn chúng ta đưa ngươi đến thôn Kháo Sơn sống mấy ngày sao?"
Đông Ly Ứng lạnh lùng nhìn Dương Lâm, câu cuối cùng lộ ra một tia lạnh lẽo, rét buốt.
Dương Lâm nghe vậy, trong lòng vốn dĩ đang phừng phừng lửa giận lập tức bình tĩnh lại.
Nơi này là thôn Kháo Sơn, không phải kinh thành, cũng không phải là nơi hắn ta xưng vương xưng bá.
Chỉ bằng chút thực lực hiện tại của hắn ta, làm sao có thể chống lại Giang Siêu!
Người ta đồng ý cho hắn ta mấy nghìn binh mã đã là hết lòng rồi, chẳng lẽ hắn ta thật sự muốn xin một nửa binh lực quân Con Cháu!
Trong mơ mới dám nghĩ vậy, là hắn ta suy nghĩ quá đơn giản, còn tự cho mình là đúng, nghĩ rằng Giang Siêu là một người yếu đuối.
Nói đến đây, Giang Siêu làm ra hành động nhượng bộ chỉ vì không muốn trở mặt thôi, nếu thật sự dồn ép quá mức tên điên này, đừng nói đến việc tiếp quản quân Con Cháu, làm không tốt, thân xác hắn ta có thể sẽ chôn vùi lại đây mãi mãi.
Tuy rằng rất không cam lòng, nhưng Dương Lâm cũng chỉ có thể đè nén tất cả căm phẫn, tức giận trong lòng, bình tĩnh nói với Đông Ly Ưng:
"Được rồi! Nhiêu đây người ta sẽ không so đo với ngươi nữa, nhưng còn trang bị của họ thì sao?
Binh khí thì lúc nào cũng có, còn hỏa lôi đặc chế của các ngươi đâu? Tại sao bọn họ không có"
Ánh mắt Dương Lâm sáng quắc, nhìn chăm chằm Đông Ly Ưng.
Xem ra hắn ta đang chuẩn bị dùng quyền thế ép người, muốn cướp đoạt một số vũ khí trên tay Đông Ly Ưng.
Cho dù bọn họ chỉ lấy được một ít nhưng chỉ cần đem về và nghiêm túc nghiên cứu kỹ lưỡng, bọn họ chắc chắn có thể nghiên cứu ra binh khí uy lực kinh người của Giang Siêu.
Đến lúc đó đối phó ngược lại Giang Siêu, còn lo không đối phó được sao?
Tuy nhiên, trước những lời nói thốt ra từ miệng Dương Lâm, Đông Ly Ưng dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn ta: "Ngươi muốn trang bị? Ngươi... Xứng sao! Tại sao ta phải đưa cho ngươi trang bị của quân Con Cháu?"
Những lời Đông Ly Ưng vừa nói khiến Dương Lâm tức giận gần chết, hắn ta gân như muốn mở miệng chửi bới.
Cái quái gì vậy, lý nào hắn ta lại không xứng? Hắn ta là khâm sai đại tướng ngự ban, có thể nói là đại diện cho hoàng thượng, sao có thể không xứng được?
Hơn nữa, nếu hoàng thượng yêu cầu một thần tử yêu cầu binh khí, thân tử dám từ chối không đưa sao?