Vì thế, chủ tướng Dương Thành cũng đã sắp xếp để chống lại tương ứng.
Bọn họ đã bố trí lực lượng hùng hậu ở chỗ cửa thành, còn sắp xếp hơn một trăm binh sĩ ở ngoài cửa thành.
Dù quân Con Cháu có khinh khí cầu có thể giúp quân Con Cháu tụt xuống ngoài cửa thành, nhưng nếu quân Con Cháu muốn dùng thuốc nổ để nổ cửa thành, trước hết phải đánh bại trăm người binh sĩ ở chỗ cửa thành này đã.
Bọn họ cơ bản là không có cơ hội để chôn thuốc nổ Hơn nữa, trên tường thành cũng có lực lượng hùng hậu được bố trí sẵn.
Chỉ cần khinh khí cầu của quân Con Cháu xuất hiện ở đây, lực lượng hùng hậu của bọn họ ở trên tường thành sẽ bắn tên vào những người ngồi trên khinh khí cầu.
Dù mũi tên không có tác dụng gì với khinh khí cầu, nhưng vẫn có thể gây hại cho người ở bên trong khinh khí cầu ấy, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào để làm nổ tường thành.
Với sự sắp xếp như vậy, vẻ mặt chủ tướng Dương Thành hết sức kiêu ngạo.
Hản ta lắc đầu với chủ tướng Thường Châu, vẻ mặt khinh thường nói:
“Không cần phải lo lắng, chỉ cần quân Con Cháu dám đến, ta chắc chắn sẽ làm cho bọn họ có đi mà không có về.
Bọn họ muốn làm nổ cửa thành, cơ bản là không có khả năng... Lần này, binh sĩ của ta và Tô Thành sẽ giết hết tất cả quân Con Cháu ở chỗ này.”
'Thây chủ tướng Dương Thành như vậy, chủ tướng thành Thường Châu khinh thường và trào phúng trong lòng.
Tên này nhìn có vẻ kiêu ngạo đấy, mà sao lúc vừa rồi quân Con Cháu bao vây thành, hắn bối rối như thế làm gì, không nghĩ ngợi gì đã cho người đi cầu viện rồi.
Miệng nói là nhờ người ta đến để hỗ trợ tiêu diệt quân Con Cháu, có khi tên này sợ bị phá thành, muốn người ta đến giúp đỡ đi.
Nhưng chủ tướng thành Thường Châu sẽ không nói ra, chỉ nhìn những người đang bảo vệ cửa thành ở phía dưới với ánh mắt lo lắng.
Chỉ dựa vào những người này thật sự có thể ngăn cản được sự tấn công của quân Con Cháu sao!
Bố trí như vậy nhìn thì như không hề có kế hở, nhưng chủ tướng thành Thường Châu vẫn luôn thấy lòng không chắc chắn.
Cùng lúc ấy, chủ tướng Tô Thành nghe được tin cứu viện của chủ tướng Dương Thành mà chần chừ.
Không phải là hắn ta không muốn giúp, nhưng sức chiến đấu của quân Con Cháu thật sự quá kinh khủng, hắn ta cũng không biết sự giúp đỡ của mình có ích gì hay không nữa.
Thế nhưng, nếu không trợ giúp, sợ rằng Dương Thành sẽ kiên trì được không bao lâu.
Dù sao, đến thành Thường Châu cũng kiên trì chưa được mấy ngày đã bị phá.
Lúc ấy quân Con Cháu đánh thành hình như mất không đến nửa ngày nữa.
Một khi Dương Thành bị phá, cũng chỉ còn lại Tô Thành của hắn ta thôi. Nghĩ đến đó, thành chủ Tô Thành không do dự nữa, hắn ta dẫn theo gần bảy phần binh sĩ của Tô Thành, dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến Dương Thành.
Trước khi hắn ta đi, hắn ta còn nghĩ đến việc nhân cơ hội chặn trước chặn sau này để tiêu diệt quân Con Cháu ở Dương Thành luôn.
Vì vậy, hắn ta tự mình dẫn quân di chuyển!
Một bên khác, Đông Ly Ưng nhìn Dương Thành ở trước mặt, mắt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, hắn ta cũng đã thấy được. sự bố trí ở đối diện.
Ở những chỗ dưới cửa thành có khoảng một trăm binh sĩ, dù cho để đội đặc chiến mạnh mẽ tấn công, có lẽ vẫn không chắc chắn có thể chiếm được cửa thành.
Dù sao, khinh khí cầu cũng chỉ có thể chở vài người mà thôi.
Nếu quá đông, sợ sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng nếu dựa vào những người mà khinh khí cầu chở đi, cơ bản không đủ để xem.
Dù đội đặc chiến có thể lấy một địch mười, nhưng đối diện không phải là mười mấy người mà là hai trăm người.
Xem ra, muốn chiếm được thành trì, bọn họ vẫn phải nghĩ ra cách khác.
Dù vậy Đông Ly Ưng vẫn không nóng nảy.
Bởi vì, bây giờ vẫn chưa phải thời gian để chiếm thành, hắn ta muốn những Doanh Châu quân trong thành hy vọng.
Nếu không, sao hắn ta đánh viện binh được đây?
Một bên khác, Nam Minh Chinh đã chờ sẵn ở nơi mà quân cứu viện của Tô Thành phải đi qua. Hắn ta chia hai vạn binh lực làm bốn phần, trừ hai nhóm ở bên ngoài, còn có một nhóm trực tiếp bao vây phía sau.
Một nhóm này chờ đợi cơ hội, tùy thời gian mà thực hiện chặn đánh với quân cứu viện của Tô Thành.
Một vạn người còn lại thì do Đông Ly Nhân dẫn đầu đi về phía Tô Thành.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không vội vàng đi đến, dù vẫn hành quân cấp tốc cả một đường, nhưng hắn †a vẫn tính toán đến đúng giờ mà thôi.
Hắn ta cũng không muốn ép quân Tô Thành đến mức chạy thẳng về nhà, vì vậy phá hủy trận chiến đánh viện binh của Nam Minh Chinh ở bên kia.