Đứa trẻ mới ra đời này là ông trời tặng cho hẳn, cũng là đứa con Tô Nguyệt Nhi sinh ra cho hắn.
Giang Siêu không ngờ, kiếp trước hẳn bơ vơ không nơi nương tựa, sau khi đến nơi này, không chỉ có thê tử mà còn có một đàn con thơ, càng có được những người phụ nữ mà hắn yêu say đắm.
Hản cẩn trọng ôm lấy đứa bé, nhìn thấy con gái đang ngủ say, hắn không ngừng mỉm cười.
Nhìn thấy sắc mặt Giang Siêu, Tô Nguyệt Nhi cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim ngập tràn hạnh phúc.
Nàng thấy mọi uất ức và khó khăn mà nàng gặp phải trong thời gian này đều là đáng giá.
“Tên của con bé là gì...”
Giang Siêu nhìn con gái ở trong lòng, nhỏ giọng hỏi.
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, dùng vẻ mặt phức tạp nói: “Biệt danh là Niếp Niếp... Còn chưa có tên, ta... Muốn phụ thân của nó tự lấy tên cho nó...”
Giang Siêu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Nhi. Đối diện với ánh mắt phức tạp của nàng, hẳn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, trong lòng cũng thấy áy náy.
“Gọi là Giang Quyến đi! Lưu luyến quyến luyến... Đứa bé này, trên người con đang gánh bao nhiêu sự quyến luyến của phụ mẫu... Về sau, tên của con sẽ thể hiện sự nhớ nhung ấy, ta sẽ không để cho mẫu thân của con chỉ có sự quyến luyến nữa!”
Giang Triều nhẹ nhàng nói với con gái ở trong lòng.
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Nguyệt Nhi, trong mắt tràn đầy tình yêu!
Lạc Ngưng Sương ở bên cạnh thấy cảnh này thì yên tâm, nhưng đáy mắt lại hiện lên một sự ngưỡng mộ.
“Đi thôi, ta đưa các ngươi đi vào trong phủ, cả đêm nay mọi người đều chưa được nghỉ ngơi rồi, giờ là lúc để nghỉ ngơi một chút!” Lạc Ngưng Sương nói.
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, bình tĩnh lại, mặt đỏ bừng. Nàng vội vàng gật đầu nhẹ với sư phụ của mình, lại ngẩng đầu nhìn Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy, gật đầu mỉm cười.
Tất cả mọi người đều đã không ngủ cả đêm, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi một chút rồi.
Có chuyện gì, chờ nghỉ ngơi xong rồi nói.
Dù việc huyện Giang Thành bị bao vây đã được giải quyết xong, nhưng vẫn chưa giải quyết Bạch tộc thì vẫn là chưa giải quyết triệt để chuyện này. Từ đầu đến cuối hẳn vẫn không thể yên tâm được.
Lạc Ngưng Sương định mang theo Bạch Liên quân đến nhờ cậy Giang Siêu.
Dù sao, bây giờ thù lớn của nàng ta đã báo, tất cả những gì Giang Siêu đang làm, đều là niềm hy vọng của nàng ta trước đây.
Nàng ta cũng không có dã tâm gì, chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm.
Bây giờ, đã có người làm tốt hơn so với nàng †a, nàng ta cũng không muốn mất công suy nghĩ nữa.
Để nàng ta đến làm trợ thủ cho Ging Siêu, thật sự cũng không tệ.
Tuy nhiên, Giang Siêu lại cảm thấy nếu Lạc Ngưng Sương đã đi đến đất Thục thì hãy nhân cơ hội này để nàng ta nắm đất Thục trong tay. Nếu như có thể bồi dưỡng Lạc Ngưng Sương, sau này có thể sẽ có lúc còn cần đến nàng ta.
Hơn nữa, rất khó mà lấy được đất Thục, dù về sau Giang Siêu muốn chiếm đất Thục, e là cũng không dễ dàng.
Chỉ cần Lạc Ngưng Sương cắm rễ ở đây, về sau nếu muốn chiếm đất Thục, còn có Lạc Ngưng Sương làm trợ thủ.