Trong hai huynh đệ bọn họ thì Thiết Dã Mã thậm chí còn xuất sắc hơn.
Trong cuộc chiến diệt Khiết Đan cũng đã lập không biết bao nhiêu công lớn rồi, ở trước mặt hắn ta, quân Khiết Đan căn bản không chịu nổi một kích.
Bọn họ tin tưởng với sự dũng mãnh của Thiết Dã Mã, nhất định có thể dẫn dắt họ đoạt được Hiệp Khâu trước mắt.
Rất nhanh Thiết Dã Mã đã dẫn quân vào vị trí, hàng đầu xung phong gồm năm ngàn ky binh, đi theo sau đó là năm ngàn bộ binh.
Mười ngàn người trong đội ngũ xung phong, phát động công kích với Hiệp Khâu trước mặt, chẳng qua, bởi vì nhân số đông đảo nên phần lớn người đều bị chặn ở cửa hẻm núi.
Thiết Dã Mã chỉ huy ky binh dưới tay, trong nháy mắt liền phát động công kích đối với Hiệp Khâu phía trước, hắn ta dẫn đầu, nép cơ thể xuống dưới ngựa.
Nhưng hắn ta không có tấm khiên, những vệ binh thân cận bên cạnh cũng không có khiên, nhưng tất cả những ky binh phía sau đều dựng khiên lên trước người.
Bọn họ phát hiện, khi chiến mã xung phong, kẻ địch trên đồi núi gần như rất ít khi bắn chết chiến mã.
Ngược lại tất cả các ky binh đều bị băn chết.
Bọn họ muốn dựa vào tốc độ của chiến mã, theo tấm khiên trên tay để ngăn cản xạ kích trên kia.
Tuy tấm khiên trên tay được làm từ gỗ nhưng bọn họ cảm thấy nó có thể chống đỡ được những xạ kích kia.
Dù sao mũi tên ở dưới tấm khiên, rất khó có thể bắn xuyên qua tấm khiên được, trừ khi lực căng dây cung đạt tới mức cực mạnh thì mới có khả năng bắn thủng tấm khiên.
Nhưng cung tiễn có sức lực lớn như vậy thì được mấy người chứ?
Cứ cho là có thể bắn thủng thì lực sát thương cũng sẽ bị hạn chế.
Bởi vậy, ky binh có được tấm chắn, lòng tin cũng tăng lên mười phần, sức mạnh tấn công cũng tăng mười phần.
Trong đường hầm dưới núi, Nhạc Bằng Cử nhìn thấy cảnh này, trong mắt lập tức lộ ra thần sắc lo lắng, tấn công như vậy, cũng không biết người của Súng Trường doanh có thể đánh lui nổi không nữa.
Hắn ta dời ánh mắt nhìn về Giang Siêu nói: “Tiên sinh, để mạt tướng dẫn người đi ra ngoài ngăn cản, nếu như để cho bọn họ xông lên, hậu quả thật không dám tưởng tượng nổi!”
Hắn ta vẫn không tin tưởng Súng Trường, vậy nên muốn dựa vào giao chiến để đánh đuổi kẻ địch.
Chỉ là, Giang Siêu mỉm cười nhìn hắn ta một cái, lắc đầu nói: “Yên tâm, cứ chờ xem trước đã... Nơi này cũng không phải là bình nguyên. Kể cả ky binh có ưu thế rất lớn nhưng nếu muốn xông lên, vẫn khó...”
Giang Siêu nhìn về phía chiến sĩ Súng Trường doanh trong đường hầm, trên tay hắn có ba ngàn Súng Trường doanh, xếp thành trận hình dày đặc toàn bộ đồi núi vẫn còn dư thừa.
Cho dù kẻ địch giơ tấm chắn muốn xông lên đồi núi cũng không có khả năng.
Trên tay bọn chúng là tấm chắn gỗ, súng trường trước mặt thì là cái thá gì chứ?
Nghe lời Giang Siêu nói, tuy Nhạc Bằng Cử vẫn rất lo lắng nhưng hắn ta cũng chỉ có thể đứng nhìn, dù sao người chỉ huy của trận chiến dịch này cũng là Giang Siêu.
Trong lúc hắn ta đang lo lăng, ky binh ở trên cùng đã vọt tới gần trăm mét, có chừng ba bốn trăm người xông tới.
Tất cả mấy chục người cầm đầu đó đều nằm trên lưng ngựa, rất khó để người ta nhắm chuẩn.
Lúc này, những quan quân trong Súng Trường doanh lập tức mở miệng hô: “Đánh... Không đánh đến người thì đánh ngựa... Đánh vào chân hoặc là đầu con ngựa. Có tấm khiên, dự đoán vị trí từng người, đánh thật hăng cho ông...”
Theo tiếng thét phẫn nộ của những quan quân đó, tiếng súng lập tức vang lên, trong chớp mắt, mấy chục con ngựa xông lên phía trước, gần như đã toàn bộ đều đổ gục xuống dưới.
Thiết Dã Mã nhìn thấy chiến mã ngã quy, cơ thể nhảy từ trên ngựa xuống, lúc thì hắn ta tránh khỏi bị mấy thớt ngựa ngã quy ở phía sau đè xuống, lúc lại trốn ra phía sau thi thể ngựa.
Mà những người tấn công phía sau cứ ngã xuống từng mảng.
Mặc dù có khiên chắn yểm hộ nhưng ky binh trên ngựa vẫn bị đánh gục.
Thiết Dã Mã nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt kinh ngạc.