Chi bằng trận này chúng ta hãy hạ uy của hẳn, tiêu diệt bọn hắn ở đây, sau này, có khi Giang Siêu không dám tới khiêu chiến với ngài nữa đâu, chúng ta có thể ổn định phát triển ở đây."
Liễu Sinh Nhất Đao đứng bên cạnh nghe vậy, mặt hắn †a hiện lên vẻ hung ác, hắn ta gật đầu nói: "Nếu bọn họ đã đến chịu chết, thế thì sao bản tướng quân lại để bọn họ đi một chuyến vô ích được, phải để bọn họ dừng chân ở đây luôn chứ."
"Lệnh cho bốn cổng thành, mỗi cổng phái ra năm nghìn người, tiêu diệt quân Con Cháu trước mặt cho bản tướng quân, nhớ không được để sót một tên nào!"
Ngay sau đó, Liễu Sinh Nhất Đao lệnh cho tướng lĩnh cấp dưới đi tấn công.
Lúc này, nét trào phúng và coi thường trong mắt hắn ta đã đậm hơn vài phần.
Nếu là bình thường có địch tấn công thành, bọn hắn chỉ cần thủ vững cổng thành là được, để quân địch tự công thành. Làm vậy có thể tiêu hao sức lực của quân địch.
Nhưng mà, Liễu Sinh Nhất Đao có ba vạn quân, hắn ta không xem một vạn quân Con Cháu ra gì á.
Thậm chí hắn †a còn chuẩn bị ra khỏi thành đánh trả.
Đánh một trận tiêu diệt luôn quân Con Cháu ngay ngoài thành Dũng.
Trong lòng hắn ta, hắn ta nghĩ bây giờ quân Con Cháu không thể phái thêm quân được, chỉ phái được một vạn người tới nộp mạng thôi.
Sau khi mệnh lệnh được ban ra, chẳng mấy chốc, ở bốn cổng thành mỗi cổng có năm nghìn lính Oa xông ra.
Mục tiêu của bọn họ chính là quân Con Cháu trước mặt.
Đứng trên thành, Liễu Sinh Nhất Đao và Sở Minh lạnh lùng nhìn trận thế trước mặt, sau đó bọn họ nhếch miệng ra vẻ đắc ý và chế nhạo.
Sau khi toàn bộ quân Oa ra khỏi thành, năm nghìn lính Oa ở từng cửa thành lập tức nhấc kiếm Oa lên rồi xông về phía quân Con Cháu.
Năm nghìn người đánh với hai nghìn người, quân số hơn hẳn hai phẩy năm lần, lại cộng thêm quân Oa tự cho rằng mình có sức chiến đấu vô song.
Nên bọn họ không hề đánh giá cao quân Con Cháu.
Dù sao thì lúc đánh với quân lính ở các Châu phủ của Hoa Hạ, lần nào quân lính ở các Châu Phủ kia hầu như vừa lao vào đánh một cái đã bị đánh tan.
Bọn họ nghĩ quân Con Cháu trước mặt cũng vậy, các binh sĩ người Oa hừng hực ý chí chiến đấu, sĩ khí dâng cao!
Cảnh tượng này làm cho Liễu Sinh Nhất Đao và Sở Minh đang đứng trên thành càng thêm đắc ý, bọn họ đã tưởng tượng ra cảnh quân Con Cháu bị chém giết đến nỗi kêu cha gọi mẹ, quay người bỏ chạy rồi.
Nhưng vào lúc bọn họ nghĩ như vậy, đột nhiên có một loạt tiếng đoàng đoàng vang lên từ vị trí của quân Con Cháu.
Tiếp theo, trong đội hình tấn công của quân Oa lập tức có một làn sương máu. Những lính Oa đi hàng đầu tự nhiên đồng loạt ngã xuống một cách khó hiểu.
Dù có vài người lọt lưới xông đến phía trước thì cũng lại nhanh chóng ngã xuống.
Ở vị trí quân Con Cháu đối diện, từng tiếng đoàng đoàng không dứt bên tai. Quân Oa lại ngã xuống nhanh hơn.
Đây là chưa tính, sau đó là một loạt tiếng nổ đùng đoàng.
Những đốm sáng giống như quả cầu lửa nhanh chóng rơi xuống đội hình đang xung phong của quân Oa, bùm...uỳnh.... những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, các lính Oa còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã tử thương số lượng lớn.
Quân Oa trên tường thành nhìn thấy cảnh này, bọn họ trợn mắt há hốc mòm, Liễu Sinh Nhất Đao và Sở Minh suýt thì cắn đứt lưỡi, bọn họ tưởng mình nhìn nhầm rồi cơ.