Nhìn từ mặt quân sự, ba nghìn quân châu phủ này có sức chiến đấu rất cao.
Chắc là binh sĩ đông doanh của Mộ Dung Cung.
Giáo quan cầm đầu đang ra lệnh cho đám binh sĩ dựng trại với vẻ mặt bực bội.
Hắn ta từng nghe nói về Giang Siêu. Hắn ta không phục Giang Siêu cho lắm.
Vậy nên hắn ta rất không muốn hộ tống đám người Giang Siêu đi huyện An Ninh.
Nhưng mà hắn ta lại không dám cãi lệnh của Mộ Dung Cung.
“Hồ tướng quân, ngươi nói vì sao thằng nhãi kia lại được Mộ Dung đại nhân coi trọng vậy?
Hắn chỉ là một tên thư sinh yếu đuối thôi mài”
Bên cạnh giáo quan, một tiểu giáo mặt mày đầy vẻ không phục nhìn sang xe ngựa chở Giang Siêu.
Hắn ta nhìn bóng dáng qua lại trong đám nạn dân của Giang Siêu với vẻ mặt khinh thường.
Bọn họ không biết thực lực của Giang Siêu, chỉ nghe nói Giang Siêu làm thơ hay nổi danh châu phủ, về phần thực lực của Giang Siêu thì rất ít người nhắc đến.
Chuyện Mộ Dung Cung được sự giúp đỡ của Giang Siêu mới có thể đoạt được tây doanh chưa truyền tới đông doanh.
Các tướng lĩnh biết chuyện đều bị Mộ Dung Cung cấm nói ra ngoài.
Rốt cuộc thì Mộ Dung Cung còn phải dùng chuyện này để đi làm chuyện quan trọng khác, đương nhiên không thể nói là Giang Siêu giết ngược lại đám Trịnh Tín.
Vậy nên, đông doanh có rất nhiều người biết Giang Siêu là sư gia của Mộ Dung Cung, nhưng lại không nhiều người biết Giang Siêu giúp Mộ Dung Cung đoạt hai doanh tây bắc.
“Có lẽ là đại nhân coi trọng danh tiếng văn chương của hắn. Có điều, thằng nhãi này đắc ý không được bao lâu nữa đâu.
Bởi vì trên đường đi thế nào cũng sẽ gặp cướp, lúc ấy không biết hắn có bị dọa sợ ra nước tiểu hay không.” Hồ tướng quân nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt chế giêu, nói ra lời bằng giọng điệu khinh thường.
Lúc này, tiểu tướng bên cạnh hắn ta nói: “Tướng quân, nếu đám cướp ấy thật sự đánh tới đây thì phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ hả? Đương nhiên là đánh rồi! Đại nhân giao nhiệm vụ, chúng ta sao có thể chỉ làm cho có thôi.
Tuy rằng ta rất khó chịu khi phải bảo vệ thằng nhãi kia, nhưng mà hắn cũng không phải không có điểm tốt, ít nhất là hắn thật lòng nhận đám dân chạy nạn kia.” Hồ tướng quân vẻ mặt nghiêm túc nói với tiểu tướng: “Chúng ta đã nhận nhiệm vụ thì không thể để cho bọn họ bị thương. Dù cho có chết trận, chúng †a cũng tuyệt đối không được làm mất danh dự của đông doanh quân Tĩnh An!”
Hắn ta cũng có xuất thân nghèo khổ. Hắn ta khinh thường Giang Siêu, không có nghĩa là hắn ta không chịu thừa nhận những chuyện mà Giang Siêu đã làm cho dân chạy nạn.
Ít nhất, Giang Siêu được sự tán thành của hắn ta về điểm này.
Chỉ là khi nói đến đám cướp, vẻ mặt hắn ta trở nên nặng nề hơn vài phần.
Theo tin tức được truyền lại dạo này, đám cướp kia càng ngày càng quá quất.
Lần này Giang Siêu vận chuyển rất nhiều vật tư quân sự, tuyệt đối sẽ dẫn tới sự chú ý của rất nhiều tên cướp.
Chỉ với ba nghìn quân châu phủ của hắn ta, không biết có đủ dùng hay không.
Rốt cuộc nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ mọi người khi bị đám cướp đánh tới, chứ không phải là đi đánh nhau với đám Cướp.
Dân chạy nạn có tới vạn người, lại còn phải bảo vệ vật tư quân sự, thật sự là rất khó khăn.
“Tướng quân, trước khi xuất phát, đại nhân đã dặn chúng †a là phải nghe lời của thằng nhãi kia.
Hay là chúng ta đi bàn bạc với hắn thử đi.” Lúc này, một tiểu tướng khác lên tiếng.
“Lão Lục, ngươi suy nghĩ cái gì vậy, bảo chúng ta đi tìm thằng nhãi kia bàn bạc, ngươi nói đùa đấy hả?
Hắn có thể có cách gì được chứ? Chắc là đại nhân vì nể mặt hắn nên mới nói vậy thôi.”
Tiểu tướng kiệm lời nhất nói với vẻ chế giêu, giọng điệu tràn đầy khinh thường.
Nghe vậy, Hồ tướng quân chớp chớp mắt, rồi lắc lắc đầu. Hắn ta bỏ qua suy nghĩ đi tìm Giang Siêu bàn cách.
Thật ra thì hắn ta cũng không xem trọng Giang Siêu.