Giang Siêu nhìn thấy tình báo, trong mắt đầy ánh sáng.
May mà, trong thời kỳ đầu dịch bệnh xảy ra, hắn lại từ đất liều điều đến một trăm nghìn đại quân.
Tuy những đại quân này đều là bộ đội mới huấn luyện nhưng mà trước mắt cũng có sức chiến đấu nhất định, lại thêm vũ khí mới trang bị, cho dù quân Oa toàn quân tham gia cũng chỉ có đến không có về.
Quyết định lần này của Giang Siêu bất kể như thế nào cũng cần phải diệt từ mối hiểm hoạ Tín Chức Hoàn này.
Nếu không lần sau cũng không biết xảy ra tình trạng như thế nào.
Dịch bệnh lần này chính là bởi vì tình báo kịp thời nếu không có Lý Thắng của đội đặc chiến nhận được tình báo thì đoán chừng bây giờ cả Dũng Thành thậm chí là thành trì xung quanh cũng trực tiếp gặp nạn rồi.
Còn có thể gây hoạ cho cả Hoa Hạ, sự ác độc của người Oa khiến cho sát tâm của Giang Siêu chưa bao giờ mãnh liệt như thế.
Một ngày sau, một trăm nghìn đại quân mới điều đến chia thành ba vị trí, vây lại ba đường đại quân của người Oa khi bọn họ đổ bộ lên ba bãi biển.
Phía bên Dũng Thành là bãi Xuyên Bạc, là nơi đổ bộ tấn công Dũng Thành của đám người Oa và liên quân hải tặc.
Giang Siêu lạnh lùng nhìn liên quân Hải Oa đang lần lượt đổ bộ, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
Ba mươi nghìn quân Con Cháu mai phục ở xung quanh đều đang đợi mệnh lệnh của Giang Siêu, chỉ cần Giang Siêu hạ lệnh bọn họ sẽ triển khai tấn công mang tính huỷ diệt với kẻ thù ở trước mắt.
Giang Siêu không có gấp gáp hạ lệnh, hắn muốn tiêu diệt hết những kẻ thù này, một người cũng không buông tha, vì vậy hắn sẽ bao vây ở ít dặm ở sau bãi biển, chỉ cần đợi địch đâm đầu vào.
Còn hai bãi biển ở hai thành trì duyên hải khác, Nam Minh Chinh và Nhạc Bằng Cử dẫn theo ba mươi nghìn quân Con Cháu của mình canh giữ ở đó.
Đợi đến khi toàn bộ liên quân của người Oa đổ bộ, khi tiến hành bao vây Giang Siêu hạ lệnh tấn công, vòng vây cũng vào lúc này hợp lại.
Pháo lửa đạn bay tứ tung, người Oa và các hải tặ vừa nãy còn vô cùng tự tin, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến giấc mơ đẹp hoàn thành nghiệp lớn đột nhiên chịu phải tấn công mang tính huỷ diệt.
Bọn chúng bị đánh đến ngây người ngay lúc đó, trong tán loạn trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ và không tin, thậm chí bọn họ còn không biết xảy ra chuyện gì, càng không ngờ mình sẽ bị mai phục, đáng ra bây giờ Hoa Hạ đã bất ổn vì dịch bệnh mới đúng, vì sao còn có sức lực để đối phó bọn họ?
Từ khi bọn họ bắt đầu ra khỏi đảo Phổ Đà, người của đội đặc chiến đã truyền tình báo về cho Giang Siêu, mà Giang Siêu thông qua hướng thuyền của bọn chúng đã phán đoán từ sớm bọn họ muốn làm gì.
Cũng chuẩn bị trước tiến công, e là người Oa không ngờ đến Giang Siêu lại có bộ đội tình báo lợi hại như vậy, càng không ngờ được có thể tìm được địa điềm chuẩn xác mà bọn họ đổ bộ.
Chủ yếu chính là điều bọn họ không ngờ tới tuy dịch bệnh hung mãnh nhưng dưới sự nỗ lực của Giang Siêu đã được khống chế, căn bản không dẫn đến hỗn loạn, cũng không phát tán.
Bọn họ cho rằng Hoa Hạ đại loạn cũng chỉ là bọn họ tự cho rằng, Tín Chức Hoàn quá tự đại rồi, cũng quá tự tin rồi, hắn cho rằng bệnh dịch có thể tiêu diệt cả một nước sẽ không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng hắn không biết Giang Siêu đến từ tương lai, đối với phòng chống bệnh dịch e là không có ai hiểu rõ hơn Giang Siêu.
Ba mươi nghìn đại quân Tín Chức Hoàn phái đến đại bại, toàn quân trực tiếp bị tiêu diệt, thậm chí là chiến thuyền đến sau đậu ở mặt biển cũng bị tấn công chìm hơn một nửa.
Khi Tín Chức Hoàn nhận được tin ba mươi nghìn đại quân đại bại, toàn quân bị tiêu diệt hắn đã ngây người ngay tại chỗ, trong mắt đầy sự không tin. Làm sao hắn cũng không ngờ sẽ lại là kết quả này.
Hắn không có cách nào chấp nhận kết quả này, ngay vào lúc hắn tức giận Giang Siêu đã tập hợp một trăm nghìn quân rồi lại ở ngư dân xung quanh tập kết không ít thuyền cá.
Hắn... muốn tiêu diệt Tín Chức Hoàn ở trên đảo Phổ Đà.
Cũng vào lúc đó hắn cũng điều sáu chiếc bảo thuyền của Đông Ly Sơn, đây chính là vì phòng hờ Tín Chức Hoàn chạy trốn.
Tín Chức Hoàn và Oa quốc của hắn nghênh đón ngày tận thế của bản thân.