Đến lúc đó chỉ e sẽ làm cho những người nước Oa biết cái gì mới gọi là sợ hãi, cái gì mới gọi là tuyệt vọng.
Lúc này, hải tặc ở phía đối diện đã chạy chiến thuyền tới, chiến thuyền có tất cả khoảng gần hai trăm con, gần như kêu gọi hết tất cả hải tặc trên hải đảo đến.
Lưu Tùng cũng có tính toán của chính mình, tuy rằng Tín Chức Hoàn coi hắn như pháo hôi, nhưng hắn cũng có thể nhân cơ hội này mà thoát khỏi khống chế của đám người nước Oa này.
Ngoài mặt, hắn làm tiên phong cho người nước Uy, nhưng thực tế hắn lại đang tìm cơ hội để chạy trốn.
Chiến thuyền hải tặc nhào về một phía nào đó của quân Con Cháu, thoạt nhìn hai trăm con chiến thuyền có vẻ dài dằng dặc.
Cờ hiệu bay phấp phới, uy thế mạnh mẽ vô song.
Ở chỗ cao nhất trên đảo Phổ Đà, Tín Chức Hoàn nhìn thuyền hải tặc nhằm phía thuyền đánh cá của quân Con Cháu, vẻ mặt khó tránh khỏi có vài phần khẩn trương, có thể rời khỏi nơi này được hay không, tất cả đều trông vào thời khắc này.
Hoặc là bọn họ còn có thể nhân cơ hội này mà mai táng toàn bộ quân Con Cháu ở chỗ này.
Đây cũng là lí do vì sao hắn †a không lên thuyền.
Nếu như toàn quân Con Cháu ngược lại còn bị đánh đến chết sạch thì hắn ta cũng không không cần lại phải rời khỏi hòn đảo Phổ Đà này. Bây giờ hắn ta sợ nhất là quân Con Cháu sẽ đổ bộ.
Chỉ cần quân Con Cháu không đổ bộ, vậy thì đảo Phổ Đà vẫn là thiên hạ của hắn ta.
Hải chiến... Không có ai có thể thăng được bọn họ...
Ngay khi trong lòng Tín Chức Hoàn tràn đầy chờ mong, chiến thuyền hải tặc đã gần tiếp cận đến thuyền đánh cá bên này của quân Con Cháu đội tàu.
Bọn họ vây quanh thuyền đánh cá của quân Con Cháu, chỉ có khoảng hơn năm mươi con thuyền.
Đối diện với gần hai trăm con chiến thuyền hải tặc, một trận đấu này căn bản là không thể trì hoãn gì được.
Chiến thuyền của quân Con Cháu nhất định sẽ bị cướp đi.
Thậm chí có khả năng đám quân Con Cháu trên thuyền đó sẽ bii bọn họ diệt sạch bách.
Ngay khi Tín Chức Hoàn còn đang nghĩ như vậy, trên hơn năm mươi con thuyền của quân Con Cháu bỗng nhiên bốc cháy từng đợt từng đợt ánh lửa cao vút tận trời xanh.
Trong khi Tín Chức Hoàn còn đang kinh ngạc, những ánh lửa đó bắn vào trong đội thuyền hải tặc, từng tiếng vang lớn, những con chiến thuyền đó bị ném đến mức hoàn toàn biến dạng.
Từ trên boong tàu vang lên từng đợt tiếng khóc tiếng kêu la thảm thiết.
Không để cho bọn họ có cơ hội phản ứng lại, mấy con chiến thuyền hải tặc cứ thế chìm nghỉm luôn.
Những tên hải tặc giấy giụa trong nước.
Trên thuyền đánh cá ở phía đối diện, lửa đạn vẫn đang tiếp tục bắn, pháo cối giản dị lại vẫn vừa nhanh vừa tiện, uy lực cũng thập phần kinh người, mấy chiến thuyền được chế tạo bằng gỗ này căn bản là không chịu nổi được mấy trận pháo.
Cho dù sóng gió trên biển sẽ làm cho độ chính xác của pháo cối bị lệch.
Nhưng Giang Siêu vẫn lệnh cho các chiến sĩ đợi kẻ địch tới gần thì mới cho nổ pháo.
Cho dù là sẽ có một vài viên đạn pháo bị thất bại, nhưng một bộ phận lớn nửa đạn đã trực tiếp bao trùm được hai trăm con chiến thuyền kia.
Nhóm hải tặc trong phút hoảng sợ nháo nhào quay đầu muốn bỏ chạy.
Nhưng bọn họ vừa mới chuyển hướng thì quân Con Cháu bắt đầu vây lại từ hai bên sườn, lửa đạn tức khắc tung bay tứ phía.
Chiến thuyền hải tặc đã bị bắn chìm mấy con, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì không tới một canh giờ sau, gần hai trăm con chiến thuyền của bọn họ có khả năng sẽ bị diệt sạch hoàn toàn.
Lúc này Lưu Tùng mới hiểu được sự khủng bố của quân Con Cháu, hắn càng không thể tưởng được vũ khí kỳ quái của quân Con Cháu kia thế mà còn có thể sử dụng được ở trên biển.
Lưu Tùng thấy không thể chuyển hướng được, chỉ có thể lựa chọn xông thẳng về phía trước, giờ đây bọn họ chỉ có thể hy vọng dựa vào số lượng chiến thuyền nhiều của bên mình để có thể miễn cưỡng xông ra mấy con.
Nếu không thì bọn họ sẽ không có bất kỳ cơ hội gì cả.
Nếu như trở về đảo Phổ Đà, vậy thì chỉ có con đường chết mà thôi, bọn họ không có sức lực để đánh trả quân Con Cháu nếu phải đánh nhau trên cạn.