Mục lục
Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương gia... người mau cứu bách tính Kinh Đô đi, cứu người dân Đại Triệu. Sau khi người Nữ Chân xâm lược Đại Triệu, họ đốt phá, giết chóc, cướp bóc, không chuyện ác nào không làm. Giờ đây, toàn bộ thiên hạ chỉ có duy nhất Vương gia ngài mới có thể ngăn chặn họ, Vương gia... ngài đừng bỏ mặc bách tính thiên hạ mà!”

"Hơn nữa, sau khi bị lật đổ, không còn cái gì còn nguyên vẹn. Nếu Kinh Đô bị phá hủy, người kế tiếp chính là Vương gia Ninh Châu phủ... Ngài..."

Tân Nguyên nhìn thấy Giang Siêu muốn rời đi, vội vàng hét lớn, nửa quỳ xuống đuổi theo Giang Siêu.

Đáng tiếc, dù ông ta có nói thế nào, Giang Siêu cũng không để ý tới ông ta mà xoay người rời đi. Mộ Dung Cung nhìn về phía Tân Nguyên, đỡ hắn đứng dậy.

Ông ta và Tân Nguyên là người quen cũ, có thể coi là bạn cũ. Nếu không ông ta cũng sẽ không đưa Tân Nguyên tới đây.

Ông ta vì chuyện hôn sự của con gái mà không có ở Ninh Châu phủ, sau khi Tân Nguyên tìm được Ninh Châu phủ, lại thông qua người làm của Mộ Dung Cung tìm tới thôn Kháo Sơn.

Nếu Mộ Dung Cung không đón ông ta thì ông ta cũng không có cách nào vào thôn Kháo Sơn được, khi tiến vào thôn Kháo Cao, ông ta nhìn thấy cảnh tượng xung quanh thì trợn tròn mắt.

Các kiến trúc và các loại phương tiện xung quanh gần như được hiện đại hóa khiến ông ta đầy tò mò về thôn Kháo Sơn này. Nhưng điều ông ta mong muốn hơn cả là hoàn thành nhiệm vụ được Lý Cương giao phó.

Không ngờ, Giang Siêu mềm cứng không ăn, ngay cả phong thưởng của Vương gia cũng coi thường. Thậm chí ông ta chả có thời gian để nói chuyện với hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Nếu không thể mời được quân Con cháu thì Kinh Đô thật sự có thể bị hủy diệt. Nghĩ đến lúc này Hoàng đế còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để mưu tính Giang Siêu, trong lòng ông ta tràn đầy thất vọng.

Nếu không phải vì trách nhiệm của bậc tôi tớ, ông ta thực sự không muốn quan tâm đến chuyện hỗn loạn này, cũng không muốn quan tâm đến sống chết của hôn quân kia, tất cả chuyện này đều là lỗi của hắn ta thì hắn ta tự gánh đi.

"Tân huynh, lát nữa ta sẽ phái người đưa ngươi rời đi. Ngươi... cũng đừng về Kinh Đô, e rằng không còn bao lâu nữa người Nữ Chân sẽ phá thành đấy. Còn chuyện cầu viện thì đến đây thôi."

Mộ Dung Cung vỗ vai ông ta, thở dài.

Ông ta không muốn đưa Tần Nguyên tới đây, nhưng nghĩ đến Kinh Đô đang bị vây, rất nhanh sẽ bị người Nữ Chân cướp bóc giết chóc, coi như đã từng lớn lên ở Kinh Đô với Tân Nguyên, ít nhiều ông ta cũng không đành lòng.

Dẫu sao thì ông ta vẫn còn rất nhiều bằng hữu ở Kinh Đô. Nếu Kinh Đô thật sự bị công phá thì thật sự rất đáng tiếc.

Hơn nữa, người Nữ Chân tàn sát, đốt phá, giết chóc, cướp bóc khắp nơi, ông ta cũng không đành lòng nhìn Kinh Đô bị phá hủy, nhìn người Nữ Chân tàn sát Kinh Đô. Nhưng Giang Siêu không muốn xuất binh, ông ta cũng không có lựa chọn nào khác.

Nghe vậy, sắc mặt Tân Nguyên lập tức trầm xuống. Ông ta tuyệt vọng liếc nhìn Mộ Dung Cung rồi quay người cô đơn bước ra ngoài.

Khi ông ta rời đi, Giang Siêu ở trên tường thành cạnh Kháo Sơn thôn nhìn theo bước chân ông ta rời đi, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bên trong đó cũng có chút phức tạp.

Tên Hoàng đế hôn quân kia quả thật không đáng cứu, nhưng mà nghĩ đến bách tính Kinh Đô gặp khổ nạn, Giang Siêu có chút không đành lòng.

Nhưng cho dù không đành lòng thì có thể làm được gì! Bây giờ có cơ hội này để Đại Triệu diệt vong, hắn cũng tránh được phiền toái khi tự bản thân xuất thủ.

Phá rồi sau đó lập, không phá không lập! Nếu một loạt hành động của hắn muốn thành công thì xã hội mục nát này chắc chắc sẽ phải trải qua một cuộc chiến đẫm máu.

Đặc biệt là những địa chủ và mấy kẻ có quyền lực kia, giờ là lúc bọn họ phải bị tiêu diệt, như thế thì việc chỉnh đốn thế đạo này sẽ dễ dàng hơn.

Về phần những người dân lâm vào cảnh khốn khổ đó thì hắn cũng chỉ có thể lấy làm tiếc.

"Tiên sinh, nếu ngươi muốn xuất binh, tướng sĩ ba quân Con cháu tuyệt đối sẽ nghe theo chỉ thị của ngươi." Đông Ly Ưng ở bên cảm nhận được thần sắc biến hóa của Giang Siêu, cẩn thận nói với Giang Siêu.

Cuối cùng, giọng nói của hắn ta nặng nề hơn một chút, trong đó mang theo một cảm giác quyết tâm.

Thật ra hắn ta cũng biết Giang Siêu lo lắng cho những người đó, có khi nào hắn không lo lắng cho những người dân cực khổ kia đâu.

Trước đó bị Khiết Đan tàn sát, hắn ta đã tận mắt chứng kiến bách tính khốn khổ giãy giụa như thế nào. Nữ Chân mà tàn sát thì chỉ có hơn chứ không có kém hơn Khiết Đan.

Giang Siêu nghe thế thì quay đầu nhìn hắn ta, vỗ vai hắn ta nói: "Vương triều mục nát như thế không đáng để mọi người mạo hiểm mạng sống. Nếu muốn thay đổi thiên hạ này thì đôi khi chúng ta phải hy sinh!"

Nói đến đây, Giang Siêu nhìn về phía trước rồi nói: “Đúng rồi, chúng ta bị Đại Danh phủ và quân Vĩnh Lạc của Phương Bạch Phật ngăn cách với Kinh Đô. Ngươi cho người đi chuẩn bị quân đội sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng nghênh đón bộ tộc Nữ Chân xâm lược bất cứ lúc nào."

Tuy rằng Giang Siêu không chuẩn bị xuất binh, nhưng hắn vẫn phải chuẩn bị cho cuộc xâm lược của Nữ Chân.

Nếu Nữ Chân dám tới, hắn nhất định sẽ cho đám chó sói hung ác này biết cái gọi là hối hận cũng không kịp nữa.

Nghe vậy, Đông Ly Ưng cung kính hành lễ rồi xoay người rời khỏi tường thành.

Thời gian kế tiếp, Giang Siêu đi đến tộc Dạ Lang, ý tưởng về nhà kính vẫn cần phải hoàn thành. Khoảng thời gian này Đông Ly Thải và Giang Siêu như hình với bóng không tách rời.

Tiểu nha đầu này rất thân với Giang Siêu, còn Tống Tiểu Nhã đi theo Giang Siêu thì đầy kinh ngạc. Nàng ta cũng bắt chước làm thân với Giang Siêu.

Giang Siêu đã quen với thái độ của hai nàng nên cũng không để ý. Hắn hoàn toàn chú tâm giám sát tiến độ tiến triển của các công việc.

Công nghệ súng trường đã được cải cách, súng trường bán tự động đã có thể được sản xuất, chờ một khoảng thời gian nữa, khi công nghệ hoàn thiện hơn, súng tiểu liên hoàn toàn tự động cũng có thể được sản xuất.

Vì công nghệ chế tạo phát triển cùng với sự tiến bộ của công nghệ thuốc súng không khói ở Giang Vân bên kia, việc chế tạo đạn cũng bắt đầu được sản xuất dây chuyền.

Tiểu đoàn súng trường cũng đã mở rộng từ 1.000 người ban đầu lên 5.000 người ở thời điểm hiện tại. Cái này còn chưa tính đến các quân được huấn luyện bắn súng.

Đồng thời, Mộ Dung Minh Hiên đã mày mò ra các thiết bị liên quan để sản xuất màng nhựa cần thiết cho nhà kính.

Tuy quy mô sản xuất rất nhỏ nhưng có thể tạm thời đáp ứng được việc xây dựng nhà kính ban đầu.

Ngay khi Giang Siêu chuẩn bị xây dựng lô nhà kính đầu tiên với Đông Ly Thải thì Cục Tình báo truyền đến thông tin rằng kinh thành đã bị phá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK