Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung,
Tống Triết đang viết chữ.
Đã nửa ngày trôi qua rồi mà ông ta còn chưa viết xong nổi chữ giết!
Lúc này, thái giám lặng lẽ đi vào. Tống Triết như cảm nhận được gì đó quay đầu nhìn sang.
"Thế nào rồi! Cấm vệ quân của phủ kinh thành đã được thả ra chưa?”
Ông ta hỏi thái giám ở trước mắt.
Giữa trưa, chuyện Giang Siêu xông vào giết cấm vệ quân đã truyền đến tai ông ta.
Chuyện này làm cho ông ta ngỡ. ngàng một lúc, nhưng cũng không thể làm gì.
Nhưng trong lòng ông ta cũng dâng lên một cơn tức giận.
Giang Siêu lại dám giết cấm vệ quân ở kinh thành, đã là không có phép tắc, không đặt lời này của Hoàng đế là ông ta đây vào trong mắt.
Nhưng ông ta lại không tìm được lý do để nổi giận với Giang Siêu, hoặc là nói, ông ta không dám nổi giận với Giang Siêu.
Ông ta có nổi giận thì làm được gì bây giờ?
Giết chết Giang Siêu sao?
Ông ta dám sao?
Uy danh của quân Con Cháu đã sớm làm cho ông ta sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho dù chỗ biên giới, tộc Khiết Đan liên tục uy hiếp, ông †a cũng chỉ có thể kéo dài.
Thậm chí khi tộc Khiết Đan đã phái sứ giả vào kinh thành để truy cứu trách nhiệm. Ông ta còn không dám đón tiếp.
Gặp rồi thì phải làm sao bây giờ?
Đám chó Khiết Đan này muốn giết Giang Siêu, ông ta dám giết sao?
Trừ khi là chờ Trịnh An giết được Giang Siêu, ông ta lại lấy đầu Giang Siêu, đi lấy lòng chó Khiết Đan.
Nếu không, ông ta tuyệt đối sẽ không động thủ.
Ông ta nghĩ đương nhiên là sẽ để cho Trịnh An và Giang Triều chó cắn chó.
Đối với những cấm vệ quân hôm nay bị Giang Siêu đưa vào đại lao,
Tống Triết biết Trịnh An nhất định sẽ giết những cấm vệ quân này.
Nếu như có thể cứu được những cấm vệ quân này, có lẽ ông ta có thể moi được một ít chuyện của Trịnh An từ trong miệng những người này.
Ít nhất, ông ta cũng không đến mức không thể đối phó với Trịnh An.
"Hồi bẩm bệ hạ, lúc thần đến thì đã chậm rồi, hai trăm tám mươi cấm vệ quân đều bị Trịnh An hạ độc giết chết!"
“Đầu bị hạ độc chết, ngươi ăn cái gì thế, tại sao lại không. cứu người... Ngươi..."
Tống Triết nghe vậy, trong nháy mắt tức giận đến mức cả người run rẩy.
Vất vả lắm mới tìm được một cơ hội đối phó với Trịnh An. 'Thế nhưng tên thái giám trước mặt này lại khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
Ông ta thật muốn giết đối phương.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn nhịn cơn tức này lại trong lòng.
Tuy rằng ông ta rất muốn giết người, nhưng những tên thủ hạ mà ông ta có thể sử dụng không còn nhiều lắm. Giết tên đó rồi, người có thể dùng lại càng ít hơn.
Thấy hoàng đế đè sát ý xuống, thái giám vội vàng thở phào nhẹ nhõm, hắn ta lộ vẻ do dự nói với Tống Triết:
"Nhưng mà, bệ hạ, thần gặp phải một chuyện kỳ quái, thật ra phủ doãn vương chỉ cho thần xem trên dưới một trăm bộ thi thể, phần còn lại, ông ta nói trạng tình trạng tử thi quá khó coi nên đã hỏa thiêu rồi."
"Nhưng tiểu nhân cảm thấy không thể như vậy được, dù sao, để hỏa thiêu hơn một trăm thi thể, thì nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn, không thể không để lại dấu vết."
"Nhưng Vương Chân không cho tiểu nhân xem, tiểu nhân cũng không có cách nào khác. Chỉ là, nhìn vết máu hỗn loạn trong nhà giam thì cũng giống như Vương Chân nói. Chỉ là... Tiểu nhân luôn cảm thấy trong chuyện này... Có thể còn có vấn đề gì đó nhưng lại không thể nói rõ là gì!"
Tống Triết nghe vậy, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Vương Chân, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng phản bội trãm sao!"
Ông ta lẩm bẩm, thần sắc trên mặt càng ngày càng khó coi. Một cỗ cảm giác chúng bạn xa lánh dâng lên trong lòng ông ta.
Trong lòng Tống Triết, người mà ông ta hận nhất chính là Trịnh An, nếu như ông ta không tin lầm Trịnh An thì cũng không đến mức bị mọi người xa lánh giống như bây giờ.
Mà chuyện ông ta có thể làm, chính là tìm mọi cách diệt Trịnh An, và cả mối uy hiếp lớn nhất của ông ta là Giang Siêu.
Nếu hai người Giang Siêu và Trịnh An có thể cùng nhau đồng quy vu tận là tốt nhất.
Trong mắt ông ta chậm rãi lộ ra một chút kỳ quái, khóe miệng nhếch lên một tia tà ác.
“Giang Siêu, trãm rất muốn nhìn xem ngươi có thể sống sót rời khỏi kinh thành hay không. Đi thông báo cho tộc Khiết Đan, Giang Siêu đã vào kinh thành.”
Tống Triết quay đầu thản nhiên nói với thái giám phía sau.