Một vạn binh bao gồm hai nghìn ky binh, ba nghìn bộ binh, ba nghìn thuẫn binh, hai nghìn cung tên binh.
Một vạn binh lính tinh nhuệ gần như có đủ các loại binh.
Tuy rằng mỗi loại binh đều không nhiều, nhưng dưới sự phối hợp của một vạn người, thì cho dù đi đánh hai ba vạn người, cũng có thể nhẹ nhàng thắng được.
Ở trong lòng Gia Luật Thanh, tổng binh lực hiện nay của thôn Kháo Sơn cao nhất là tám nghìn người, có khi còn thấp hơn nữa.
Rốt cuộc thì Dương Lâm đã dẫn đi hơn ba vạn quân Con Cháu.
Nghe nói Giang Siêu lại dẫn đi hơn hai vạn người, tổng cộng là sáu vạn quân Con Cháu, còn lại nhiều lắm là tám nghìn người.
Chỉ với một số ít người như thế mà muốn bảo vệ thôn Kháo Sơn là chuyện không thể nào.
Có khi chỉ với một vạn người của hắn ta cũng đủ để nhẹ nhàng đoạt được thôn Kháo Sơn.
Khi bọn họ đẩy nhanh tốc độ đến tuyến phòng thủ đầu tiên của thôn Kháo Sơn, bọn họ nhìn thấy tuyến phòng thủ được tạo thành từ lưới sắt và chiến hào. Gia Luật Thanh thấy vậy thì nhíu mày.
“Quân sư, bây giờ chúng ta nên làm gì? Là dốc sức đánh vào phá hủy phòng tuyến hay là thế nào?”
Đứng trước phòng tuyến, nhìn mặt trận đối diện có không đến một trắm quân Con Cháu, tướng lãnh quân Bình Nhạc hỏi Gia Luật Thanh.
Đám tướng lãnh đã bị Gia Luật Thanh thuyết phục. Hiện giờ bọn họ hoàn toàn nghe theo lệnh Gia Luật Thanh, chỉ chờ đi tộc Khiết Đan nhận phong thưởng.
Nhìn tuyến phòng thủ trước mắt, Gia Luật Thanh từ từ mỉm cười khinh thường,
Tuy rằng hắn ta không biết lưới sắt kia là cái thứ gì, nhưng mà muốn dựa vào nó để ngăn cản bước chân của bọn họ thì đúng là một chuyện viển vong.
Chỉ là vài sợi dây thừng thôi mà, đội ky binh của bọn họ đi qua ởi lại vài lần là có thể nhẹ nhàng phá hư.
Về phần một trăm quân Con Cháu bên đó, bọn họ cũng có thể dễ dàng chém giết giống hệt như dễ dàng xắt rau.
“Không cần phải dốc quân đi đâu.
Chỉ cần phái một trăm ky binh phá hư mặt trận của bọn họ là được rồi.
Một trăm cái đầu của quân Con Cháu giao cho bọn họi”
Gia Luật Thanh chế giễu nhìn sang đối diện, giọng điệu tràn đầy vẻ khinh thường.
Đến tận lúc này, hắn ta cũng không biết lưới sắt được làm từ sắt, chứ không phải là dây thừng gì cả.
Trong suy nghĩ của hắn ta, đội ky binh của mình chỉ cần đi lên, dùng kiếm chém xuống là có thể chém đứt ngay.
Quân Con Cháu ở đối diện thế mà lại muốn dùng mấy thứ này ngăn cản bọn họ, đúng là tìm chết mà.
Hắn ta thậm chí không muốn dốc hết quân đi đánh.
Nếu dốc hết quân đi đánh thì chẳng khác nào là nhục nhã sức chiến đấu và các loại binh bên mình.
Cần phải dốc hết quân mới có thể đánh lại một tiểu đội trăm người hả?
Tướng lãnh nghe vậy thì cung kính nhận lệnh.
Trong mắt hắn ta hiện lên vẻ phấn khích.
Hắn ta thậm chí cảm thấy chỉ cần giơ tay là có thể bắt được mặt trận đối diện.
Dưới sự chỉ huy của tướng lãnh, một trăm ky binh bước ra khỏi hàng.
Bọn họ nóng lòng muốn thử nhìn mặt trận đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ trêu chọc và chế giễu.
Trong mặt trận đối diện, một trăm quân Con Cháu lạnh lùng nhìn tiểu đội một trăm người với ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.
Tuy rằng đối diện có đại quân vạn người, bên bọn họ chỉ có trăm người canh gác, nhưng bọn họ lại không hề sợ hãi một chút nào, ngược lại còn tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nếu không phải vì được lệnh không được tấn công, thì bọn họ đã lao về phía quân địch đối diện, chém giết ngay mặt với bọn chúng rồi.
Bọn họ đã gửi cảnh báo ra sau.
Đội quân đi sau đang trên đường tới đây.
Bọn họ chỉ cần kiên trì thêm một thời gian nữa thì tuyến phòng thủ trước mắt sẽ trở thành nỗi ám ảnh của vạn người đối diện.