Vậy thì sao chứ?
Tuy ta là sư phụ của Nguyệt Nhi, nhưng †a cũng không lớn hơn nàng ấy mấy tuổi. Sao nào? Ngươi chê tỷ tỷ già sao..."
Lạc Ngưng Sương nhìn Giang Siêu với vẻ mặt suy ngẫm, giọng nói dường như có chút tức giận. Ánh mắt oán trách của nàng ta làm hẳn không dám đối mặt.
Mặt khác, Lạc Ngưng Sương còn chưa đến ba mươi tuổi, thật sự là không già, thậm chí còn là độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ.
Thấy vẻ mặt né tránh của Giang Siêu, đáy mắt của Lạc Ngưng Sương rõ ràng có chút mất mát.
Nàng ta điều chỉnh lại dáng vẻ, vội vàng cười nói với Giang Siêu:
“Được rồi, không đùa với ngươi nữa, đi thôi... Ta dẫn ngươi đi gặp Nguyệt Nhi và con gái của ngươi.
Chäc các nàng đang mong ngóng được gặp ngươi lắm.”
Giang Siêu nghe vậy, gật đầu nhẹ, vẻ mặt không thể chờ đợi.
Trên đường đi đến đất Thục, hắn ta vẫn luôn muốn nhanh chóng được gặp Tô Nguyệt Nhi và con gái.
Tuy nhiên, sắc mặt của hắn cũng thể hiện sự hoảng loạn, dường như nhất thời hän không biết phải đối mặt với Tô Nguyệt Nhi và con gái như thế nào.
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Giang Siêu, Lạc Ngưng Sương rất buồn cười.
Nàng ta đi thẳng về phía trước, Giang. Siêu vội vàng đi theo sau.
Một bên khác, A Sinh bắt đầu chỉnh đốn lại quân đội, một ngàn chiến sĩ vác súng trường của mình sau lưng, theo Giang Siêu đi vào thành.
Bạch Liên quân nhìn thấy chiến sĩ của quân Con Cháu, trong mắt đầy sự kính sợ và bội phục, lúc nhìn về phía súng ở trên vai quân Con Cháu, sự hâm mộ cũng hiện lên trong mắt bọn họ.
So với bọn họ, trang bị của quân Con Cháu thật sự quá lợi hại, nếu như bọn họ cũng có trang bị giống quân Con Cháu, có khi đã đánh cho quân Bạch tộc kêu cha gọi mẹ từ lâu rồi.
Sau khi quân Con Cháu vào thành, Lạc Ngưng Sương để cho tướng lãnh ở dưới trướng sắp xếp chỗ ở cho mọi người, còn nàng ta thì đưa Giang Siêu đi gặp Tô Nguyệt Nhi.
Hai người đang đi đến tường thành nơi Tô Nguyệt Nhi đang ở.
Nhưng Giang Siêu còn chưa đi đến dưới tường thành đã thấy một cô gái ôm một đứa bé từ cầu thang của thành lầu đi xuống.
Nhờ vào ánh sáng của bó đuốc, Giang Siêu thấy được khuôn mặt xinh đẹp đầy sự vui mừng của Tô Nguyệt Nhi, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, phong thái lả lướt thướt tha.
Nhưng hình như nàng đã hốc hác đi không ít, nhìn người cũng gầy gò hơn rồi, lại cho người khác một cảm giác vẻ đẹp yếu ớt. Lòng Giang Siêu cũng đầy sự yêu thương.
Ngay khi Tô Nguyệt Nhi đi xuống thành lầu và thấy Giang Siêu, nàng đứng tại chỗ, nước mắt lấp kín đôi mi, nàng dừng lại không bước tiếp, dường như không thể tin đây lại là sự thật.
Giang Siêu vội vàng chạy đến chỗ Tô Nguyệt Nhi, Tô Nguyệt Chi cũng chạy lại chỗ Giang Siêu, nước mắt chảy ra.
Hai người rất nhanh đã chạy đến cạnh nhau, Tô Nguyệt Nhi dừng lại, kinh ngạc nhìn Giang Siêu. Nước mắt lặng lễ rơi xuống.
Giang Siêu đau lòng đi đến, nhẹ nhàng ôm Tô Nguyệt Nhi vào lòng, lại nhìn về phía đứa bé trong ngực Tô Nguyệt Nhi. Lúc này đứa bé đang say giấc nồng.
Cô bé ngủ rất ngon, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào đầy nụ cười hạnh phúc. Nụ cười nhẹ ấy cho thấy, chắc cô bé đang có giấc mơ đẹp đây.
“Đây là... Con gái của chúng ta, huynh có muốn... bảo bảo không!”
Tô Nguyệt Nhi chần chừ nhìn Giang Siêu, nhỏ giọng nói.