Bọn chúng sợ hãi nhìn ra sau.
Tống Chân và Tống Yên cũng đồng thời nhìn lên.
Một đám khói bụi bốc lên, kế tiếp là có gần một nghìn người lao về phía bên này.
Tiếng nổ truyền đến từ hướng kia, và cả quân phục kỳ dị kia nữa, Tống Chân nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người, cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy quân phục, hai mắt Tống Yên sáng bừng lên.
Nhất là khi thấy người dẫn đầu xông đến, hai mắt Tống Yên rực sáng lấp lánh.
“Ca ca, là hắn... là hắn tới, ca thấy chưa... Giang Siêu... hắn quả nhiên tới... Muội nói rồi mà, hắn sẽ không mặc kệ chúng †a... Ca ca, muội thắng...”
Tống Yên vui mừng reo hò. Nàng nói nói rồi chảy nước mắt, trong lòng dâng trào cảm xúc sống sót sau tai nạn, và cả cảm xúc ngọt ngào khó tả nữa.
Bóng dáng dẫn đầu kia in đậm vào lòng nàng.
Ngay lúc nàng tuyệt vọng nhất, anh hùng trong lòng nàng xuất hiện, cứu nàng ra khỏi nguy hiểm.
Nghe vậy, Tống Chân cười đầy phức tạp, trong lòng nảy lên vui sướng.
Hắn ta không ngờ rằng Giang Siêu sẽ tới, còn tự mình dẫn quân tới.
Nhìn bóng dáng kiên quyết lao tới kia, hắn ta cảm thấy phức tạp, đồng thời cảm thấy kính nể.
Loại người ăn chơi trác táng như hắn ta, chưa từng coi trọng bất cứ kẻ nào, cũng sẽ không kính nể bất cứ kẻ nào. Giang Siêu chính là người đầu tiên mà hẳn ta kính nể.
Hắn ta cũng nảy lên khí phách, vung trường đao lên, hét to: “Các huynh đệ, lên đi...”
Hắn ta dẫn đầu cưỡi ngựa đánh về phía người Nữ Chân. Tống Yên cũng rút kiếm vọt lên.
Tàn binh thấy có người chỉ viện cũng chạy lên đánh.
Quân Con Cháu ở đối diện còn đang bắn súng, nhưng cũng nhanh chóng lao đến gần.
Khoảnh khắc tới gần người Nữ Chân, quân Con Cháu đều thu súng lại, rút chiến đao ra.
Dưới tình huống đã chết khoảng ba trăm người, quân Nữ Chân nổi giận đánh về phía quân Con Cháu.
Trong chớp mắt, hai quân đã lao vào nhau.
Giang Siêu và Nhạc Bằng Cử dẫn đầu.
Trường đao trên tay Giang Siêu lướt qua, chém đứt đầu tên Nữ Chân lao vào hắn, chém luôn cả chiến đao trên tay đối phương thành hai nửa.
Nơi Giang Siêu đi qua, gần như không ai còn sống.
Uy thế từ hắn gây chấn động toàn bộ chiến trường.
Người Nữ Chân sợ hết hồn khi thấy hắn lại gần.
Nhạc Băng Cử cũng không kém. Trường thương lướt qua, gần như là một thương đâm thủng một người, có khi còn đâm thủng hai người.
Sự dũng mãnh của hắn ta khiến Giang Siêu cũng phải ngước nhìn.
Có Giang Siêu và Nhạc Bằng Cử mở đường, người Nữ Chân lập tức bị đánh cho rối loạn trận hình.
Quân Con Cháu cũng vọt tới trong đám người, cầm chiến đao thu hoạch mạng sống của người Nữ Chân.
Chiến đao sắc bén, gần như là lập tức chém gãy vũ khí của người Nữ Chân.
Nơi chiến đao đi qua, chỉ để lại mưa máu và thi thể rơi xuống đất.
Bên này, Tống Chân và Tống Yên thấy sự dũng mãnh của quân Con Cháu, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ rằng quân Con Cháu lại mạnh đến mức như thế.
Bọn họ vừa mới biết được người Nữ Chân mạnh đến thế nào.
Ở trước mặt bọn chúng, tàn binh gần như chỉ có bị chém chết.