Giang Siêu gật đầu, cười nói: “Vậy làm phiền thế tử.”
“Giang huynh khách sáo quá rồi. Huynh có thể gọi ta là Tống huynh, Tống Chân hoặc là Đạt Chi, chứ gọi thế tử mãi thì xa lạ quá.”
Tống Chân phất tay, mỉm cười nói với Giang Siêu.
Nghe vậy, Giang Siêu gật đầu với Tống Chân, không định dây dưa với Tống Chân về vấn đề xưng hô.
“Tống huynh khách sáo. Ta tới châu phủ lâu rồi, lại chưa từng đi dạo châu phủ, vừa lúc nhân cơ hội đi dạo cho thỏa thích”
Hắn đang cần giúp Mộ Dung Cung giữ chân Tống Chân, không cho hắn ta cơ hội đi cứu Hoàng Thành.
Rốt cuộc, nếu có Tống Chân thì Mộ Dung Cung thật sự không tiện ra tay với Hoàng Thành.
Người ta là hoàng thân quốc thích, dù Mộ Dung Cung có bất chấp hơn nữa thì cũng không thể dễ dàng ra tay với Tống Chân.
Giang Siêu lên xe ngựa của Tống Chân. Hai người vừa đi vừa bàn về phong cảnh xung quanh và nói những chuyện không đâu vào đâu.
Sau khi dạo một vòng, xe ngựa đi thẳng đến tửu lầu Sư Tử Lâu số một châu phủ.
Bọn họ vừa định đi vào Sư Tử Lâu thì bị một người đột nhiên cản đường. Đó là một tên ăn mày mặt mũi lấm lem, trông có vẻ rất gầy gò, khoảng chừng năm sáu tuổi.
Vết bẩn trên mặt khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt tên ăn mày. Chỉ là cô bé có đôi mắt đờ đẫn, cả người yếu ớt, gần như có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Cô bé quỳ rạp xuống trước mặt Giang Siêu và Tống Chân, nói với ánh mắt tràn đầy cầu xin: “Ca ca, cho ta một chút tiền đi, bà nội ta bị bệnh, cần tiền khám bệnh, cầu xin ca ca...
Nói đến lời cuối cùng, cô bé nhấp nháy nước mắt, trông mong mà nhìn Giang Siêu.
Tống Chân nhìn về phía tên ăn mày với ánh mắt chứa vẻ chán ghét.
Người trung niên bên cạnh dường như nhận ra Tống Chân không vui, bèn đi lên đá một chân vào tên ăn mày.
Một đá này rất mạnh, nếu bị đá trúng thì chắc là tên ăn mày sẽ chết ngay tại chỗ.
Giang Siêu lập tức nảy lên vẻ giận dữ. Tên Tống Chân này đúng là không ra gì, mặt ngoài trông có vẻ đường hoàng, thực tế lại không hề có lòng thương hại.
Tên ăn mày trước mắt chỉ mới năm sáu tuổi, dưới bậc thang Sư Tử Lâu còn có một bà cụ ốm yếu đang nằm.
Rõ ràng là tên ăn mày không còn cách nào nữa mới đi xin tiền. Tuy rằng trên mặt cô bé dính đầy vết bẩn, nhưng mà vẫn có thể thấy được vài vết sẹo. Tay gãy, quần áo rách rưới, làn da lộ ra bên ngoài đầy vết bầm tím, hiển nhiên là từng bị nhiều người ở đây đánh chửi.
Dù vậy thì cô bé vẫn tới đây xin tiền. Có thể thấy được là cô bé tuyệt vọng cỡ nào.
Đối với cô bé, bà nội là người thân duy nhất của cô bé. Nếu bà nội chết rồi thì thế giới của cô bé sẽ chẳng còn lại gì, có khi còn không sống được bao lâu.
Trên thế giới này, người thường muốn sống sót là rất khó, thật sự rất khó.
Vậy mà Tống Chân làm thế tử, không chỉ không hiểu nỗi khổ của người dân, mà còn dung túng cho cấp dưới ra tay giết tên ăn mày.
Nếu loại người này giành được thiên hạ thì dân chúng cũng sẽ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Giang Siêu túm tên ăn mày dậy, mặc kệ cả người dơ bẩn của cô bé, ôm cô bé vào trong lòng ngực. Sau đó, hắn giơ chân đá về phía hộ vệ của Tống Chân.