Bọn chúng bao vây kín kẽ quảng trường, dường như là sợ A Thi Mã sẽ tìm cơ hội chạy trốn.
Ở cuối quảng trường là một ngôi nhà gỗ lớn.
Tuy rằng ngôi nhà hơi cũ, nhưng vì dùng gỗ to để xây dựng nên có vẻ rất uy nghiêm.
Trước ngôi nhà gỗ có một bục cao.
Trên bục cao có gần năm mươi người đang ngồi.
Người ngồi ở vị trí dẫn đầu có vẻ mặt nghiêm nghị, trên người toát lên khí thế oai phong.
Ngồi bên cạnh ông ta là một người có ngoại hình khá giống ông ta.
Giang Siêu nhớ rõ mình từng thấy hắn ta trong cuộc chiến ở Giang thành.
Chắc chắn ta là Hách Liên Phấn, bên cạnh hẳn ta đại khái là Hách Liên Khang.
Cha con bọn họ đều ở đây, đỡ cho Giang Siêu phải đi tìm người.
Khang Lãng áp giải A Thi Mã và một trăm người Giang Siêu tới giữa quảng trường.
Sau đó, có hơn một nghìn người đi tới bao vây bọn họ.
Cùng lúc đó, xung quanh có rất nhiều người Bạch tộc tự. phát xúm lại đứng ở xung quanh quảng trường, ai nấy đều lo lắng nhìn về phía A Thi Mã ở giữa.
Có điều, người Bạch tộc không dám đi vào trong, cũng không thể đi vào trong.
Bởi vì đám hộ vệ Bạch tộc bao vây kín kế xung quanh, người bên trong không ra ngoài được, người bên ngoài không vào trong được.
Trước từ đường, Hách Liên Khang thấy A Thi Mã tới đây thì cười khẽ chế giễu, nhìn về phía A Thi Mã với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn đắc ý: “A Thi Mã, ngươi có biết tội của mình không?”
Ông ta vừa mở miệng là hỏi tội A Thi Mã. Ông ta vừa dứt lời, có mười mấy người trong năm mươi người mặt mày khinh thường, ánh mắt âm độc nhìn về phía A Thi Mã.
Những người còn lại thì mặt mày phức tạp, trong mắt có vẻ không đành lòng và áy náy.
Có điều, bọn họ chỉ ngồi tại chỗ không nói một lời, dường như ngầm đồng ý với lời hỏi tội của Hách Liên Khang.
A Thi Mã thấy cảnh này thì trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và giận dữ. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta đè nén cảm xúc xuống, ngẩng đầu lên nói với Hách Liên Khang: “Ta không biết mình có tội gì. Hay là thủ lĩnh Hách Liên nói cho ta biết đi...”
Nàng ta nói với giọng điệu chế giễu, cho dù người trước mắt là thủ lĩnh Bạch tộc, thì nàng ta cũng không hề có ý định chịu thua.
“Ngươi đúng là to gan, dám đi phản bác lời nói của thủ lĩnh... Câm miệng cho ta!” Lúc này, Hách Liên Phấn đứng dậy quát to.
Có điều, hắn ta vừa dứt lời đã bị A Thi Mã chặn họng lại.
“Là ngươi nên câm miệng mới đúng... Hách Liên Phấn, và cả Hách Liên Khang ngươi nữa... Hai cha con các ngươi có dã tâm thì thôi đi, các ngươi thế mà lại đẩy Bạch tộc ta đi lên con đường không lối về. Đây là chuyện mà thủ lĩnh Bạch tộc làm ra được hả?”
“Các ngươi có biết thủ lĩnh cần phải làm gì không...”
A Thi Mã mặt mày kích động giận dữ nhìn về phía Hách Liên Phấn và Hách Liên Khang.
Lời nói của nàng ta khiến cho hai cha con Hách Liên có vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ dường như không thể tin nổi là A Thi Mã vẫn luôn kín tiếng, tuy không tới mức nhịn nhục, nhưng khi cần nhún. nhường đều sẽ nhún nhường, cho dù bị bọn họ buộc đến bất đắc dĩ, cũng chưa từng phản kháng giống như hiện giờ.
Sau cơn ngạc nhiên, hai cha con định quát trở lại, rốt cuộc thì bọn họ là hai người có quyền nhất trong Bạch tộc, nếu cứ để A Thi Mã hét to vào mặt như vậy thì mất mặt lắm.
Có điều, bọn họ còn chưa kịp nói, A Thi Mã đã nói tiếp: “Thủ lĩnh cần phải mang Bạch tộc đi hướng huy hoàng, chứ không phải đi hướng hủy diệt. Các ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, hiện nay Bạch tộc cách diệt vong bao xa nữa?”