Cơn nổ mạnh nổ tung mọi thứ, thương vong nặng nề, đại quân rơi vào trong hỗn loạn.
Lửa đạn ập đến dày đặc, gần như chỉ trong vài giây, hai vạn quân chen chúc đã có hai ba nghìn người chết, đội ngũ hoảng hốt bỏ chạy ra sau.
Cũng có người chạy lên gò đất ở hai bên.
Còn đám người chạy ra sau thì vì đông người nên bị dâm đạp, lập tức thương vong thêm nhiều người.
Thấy không thể chạy thoát nếu chạy ra sau, phần lớn binh linh đều chạy lên gò đất ở hai bên. Nếu chạy ra từ đây thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.
Có điều, khi bọn chúng chạy lên gò đất, chợt có tiếng đùng đoàng vang lên, đám binh lính trên gò đất ngã xuống từng đám từng đám.
Máu tươi trên người bắn tung tóe, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.
Bọn họ đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Lửa đạn tiếp tục bay ra, thương vong còn đang tăng nhanh. Không biết qua bao lâu, dưới sự che chở của cấp dưới, Trịnh Thế Dân cuối cùng cũng ra khỏi thung lũng, đi cùng là hai ba nghìn người, còn lại thì đang giãy giụa trong thung lũng, lửa đạn thỉnh thoảng gặt hái mệnh của bọn chúng.
Thấy cảnh này, trong mắt Trịnh Thế Dân chỉ còn lại sợ hãi.
Hắn ta làm sao cũng không ngờ được kết quả sẽ là thế này.
Hắn ta không biết kẻ địch đang ở đâu.
Đến tận bây giờ, hắn ta còn chưa thấy bóng dáng kẻ địch.
Có điều, khi từng đợt tiếng đùng đoàng vang lên, hắn ta mơ hồ thấy bóng người trên đồi núi, nhưng chỉ thấy được có nửa người trên, số lượng không nhiều lắm.
Chỉ với bấy nhiêu người, lại có thể khiến hắn ta tổn thất nặng nề.
Khi đám binh lính chạy hết ra thung lũng, lửa đạn cũng dừng lại.
Tính sơ qua thì đại quân hai vạn người có gần tám nghìn người chết, phần lớn đều chết dưới pháo nổ uy lực cực lớn, phần còn lại thì chết ở phía hai bên, chắc là bị cái thứ gì đó ghê gớm hơn súng etpigôn bắn chết, lại thêm hỗn loạn lúc chạy vào thung lũng, dẫn đến giãm đạp lẫn nhau, chết khá nhiều người.
Thấy đám binh lính còn không đến một vạn hai nghìn người, Trịnh Thế Dân tức giận run cả người, siết chặt hai nắm tay, đôi mắt dường như muốn bắn ra lửa.
Trong lòng hắn ta nảy lên cảm giác sợ hãi dày đặc.
Sức chiến đấu của quân Con Cháu khiến hắn ta cảm nhận được cái gì gọi là khủng khiếp.
Ở phía sau cách hắn ta không xa, Hi Nhất nhìn mọi thứ xảy ra ở phía trước, đôi mắt trợn to đến mức muốn rơi ra.
Mới đây thôi mà đã tiêu diệt gần một nửa quân hai vạn người, sức chiến đấu mạnh không lời bàn cãi.
Lạ nhất là ông ta thậm chí chưa thấy được người.
Cho dù ông ta có được kính quan sát từ hoàng thất tộc Khiết Đan, thì cũng chỉ thấy được một số ít quân Con Cháu nhô nửa người trên đồi núi.
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy loại chiến thuật kỳ lạ này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói là đoạt phủ Ninh Châu, chắc là chạy cũng chạy không thoát khỏi nơi đây.
Hi Nhất mặt mày âm trầm giục ngựa, đội quân bắt đầu tăng tốc lên phía trước.
Có đại quân hai vạn người đi theo ông ta. Còn lại sáu vạn người, không tính một vạn người dự bị, ngoài đường đi của quân Bình Nhạc của Trịnh Thế Dân ra, thì ông ta có cho năm đường mỗi đường một vạn người, để chuẩn bị dốc sức tấn công bất cứ lúc nào.