Bọn họ từng gặp khoác lác, nhưng lại chưa từng gặp. khoác lác đến mức như Giang Siêu.
Hắn dường như cảm thấy mình chắc chắn sẽ thắng nên mới nói như vậy. Hắn tưởng hän là ai cơ chứ?
Hắn cho rắng buổi thơ họa là cái gì? Là trò đùa hả? Dù là trò đùa thì cũng không ai dám khẳng định mình sẽ thắng.
Sau cơn ngạc nhiên, Hầu Đào nói với Giang Siêu bằng vẻ giễu cợt: “Thế hả, vậy chúng ta cứ chờ xem...”
Dứt lời, hắn ta quát nhẹ với một chỗ cách đó không xa. “Người đâu... dọn đồ lại đây, để làm vị công tử đáng gờm này của chúng ta biết cái gì gọi là khoác lác là sẽ gặp báo ứng!”
Theo tiếng nói của hẳn ta, vài tên gia đinh nha hoàn ở cách đó không xa lập tức dọn một đống đồ lại đây.
Thấy đồ dọn xong rồi, Hầu Đào nói với Giang Siêu: “Chúng ta so ba ván, thắng hai ván là tính thắng. Về phần trọng tài, cứ để các vị ở đây làm trọng tài. Ngươi thấy quy tắc này được không?”
Nghe vậy, Giang Siêu buông tay, vẻ mặt không sao cả.
Lúc này, người xem náo nhiệt xung quanh cũng ầm ï lên: “Hay lắm, bọn ta nhất định sẽ làm một trọng tài đủ tư cách, tuyệt đối không thiên vị ai!”
“Đúng vậy, các ngươi yên tâm đi, cũng làm bọn ta được mở rộng tầm mắt”
Đám người vây xem là những người đi đạp thanh xung quanh thấy bên này náo nhiệt nên tụ tập lại.
Bọn họ đương nhiên là có hứng thú với loại náo nhiệt như cuộc so tài giữa Hầu Đào nổi danh thơ họa ở châu phủ và một người khác.
Cuộc so tài lúc này đã hoàn toàn trở thành cuộc so tài riêng của hai người Giang Siêu và Hầu Đào. Thay vì nói là buổi thơ họa gì đó, còn không bằng nói là đấu trường giữa Giang Siêu và Hầu Đào.
Hầu Đào muốn thể hiện trước mặt ba cô hái, đồng thời muốn mượn cơ hội làm Giang Siêu mất mặt.
“Tốt lảm, vậy bắt đầu ván thứ nhất, đã là buổi thơ họa, đương nhiên chủ yếu là làm thơ. Ván đầu so tranh phối thơ, vẽ một bức tranh kèm thơ ngay tại đây. Yêu cầu rất đơn giản là ý cảnh trong thơ và tranh phải phù hợp với nhau, coi đây là yếu tố quyết định thắng thua”
Hầu Đào lạnh nhạt nhìn về phía Giang Siêu, nói với giọng điệu tự tin.
Tuy rằng hắn ta không có nhiều thiên phú văn chương để làm thơ, nhưng mà hẳn ta cũng được coi như là bậc thầy về hội họa.
Cho dù ván thứ nhất hắn ta làm thơ không ra sao, thì cũng còn có tranh vẽ có thể cộng thêm nhiều điểm cho hắn ta. ngôn tình hài
Hản ta tin rằng dù thế nào thì mình cũng sẽ thẳng.
Về phần Giang Siêu, hẳn ta không cảm thấy thăng nhãi không chút tiếng tăm này có thể so với hẳn ta về vẽ tranh.
Phải biết rằng trong toàn bộ Đại Triệu, hẳn ta biết tất cả những người có thể vượt qua hắn ta về thơ họa. Hắn ta tin chắc rằng dù Giang Siêu có so thế nào thì cũng sẽ thua.
Nghĩ đến cảnh lát nữa mình sẽ gây ấn tượng với ba cô gái, hẳn ta vô thức lộ ra vẻ đắc ý, cả người bắt đầu lâng lâng.
Ba cô gái Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi nghe vậy đều thay đổi ánh mắt.
Các nàng không hề lo lắng về việc Giang Siêu làm thơ. Các nàng chỉ là có chút không chắc về việc Giang Siêu vẽ tranh.