“Được, ngươi nói như thế nào thì ta sẽ sai người đi làm như vậy. Chỉ cần ngươi có thể giúp tộc Dạ Lang thoát khỏi cảnh nghèo đói. Cho dù ngươi có đem ta đi bán, ta cũng sẽ chấp nhận.”
Đông Ly Nguyệt hạ quyết tâm. Nàng tin rằng nếu nàng nói với người của Nam Minh thị và Bắc Quỳnh thị về vấn đề này thì bọn họ đều sẽ đồng ý.
“Tốt! Cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ, cô lập tức tập hợp người lại, ta sẽ trả công cho mỗi người năm xu một ngày. Bất luận là nam hay nữ.”
Thấy Đông Ly Nguyệt đồng ý, Giang Siêu liền cảm thấy nóng lòng.
Chuyện này nếu thành, hắn không chỉ có thể chuyển đại bản doanh của mình đến tộc Dạ Lang, mà thậm chí mối quan hệ của hắn và tộc Dạ Lang sẽ càng thêm bền chặt.
Đến lúc đó, cho dù Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch có làm rõ thân phận của hắn thì bọn họ cũng sẽ không có gì để trách cứ. Thậm chí bọn họ còn có thể ủng hộ Giang Siêu.
Hiện tại trên người Giang Siêu không mang nhiều tiền, hắn †ìm Tống Tiểu Nhã tới, để Đông Ly Nguyệt đi cùng Tống Tiểu Nhã về huyện An Ninh lấy ngân lượng.
Ngân phiếu không được lưu hành ở đây, vì vậy cách tốt nhất là sử dụng ngân lượng. Nhân tiện, hắn cũng gửi một ít lương thực đến cho tộc Dạ Lang.
Bây giờ Giang Siêu đã rất giàu có, tùy tiện là có thể lấy ra mấy vạn lượng.
Vì muốn xây dựng tộc Dạ Lang thành đại bản doanh nên hiện tại dù có phải bỏ ra rất nhiều tiền thì sau này cũng có thể đạt được lợi ích gấp trăm lần.
Tống Tiểu Nhã không hỏi gì thêm khi nghe Giang Siêu bảo nàng trở về huyện An Ninh lấy 10.000 lượng bạc.
Nàng ta chỉ nhắn Giang Siêu bảo trọng, nàng ta sẽ sớm trở lại. Sau đó nàng ta cùng Đông Ly Nguyệt rời khỏi tộc Dạ Lang.
Không có người của tộc Dạ Lang dẫn đường rất khó để ra khỏi khu rừng rậm rạp. Về phần khí độc ở đó, Đông Ly Nguyệt có một loại thuốc chống khí độc đặc biệt. Nàng nghiên cứu các chất độc là vì để ngăn chặn côn trùng, rắn và khí độc.
Sau khi yêu cầu Tống Tiểu Nhã đi lấy ngân lượng, Giang Siêu triệu tập người của ba tộc thị lớn của tộc Dạ Lang đến để phân công công việc.
Bước đầu tiên là đào lò để đốt gạch và nung xi măng. Bước thứ hai là chặt gỗ để đóng tàu buôn và bến cảng lớn. Bước thứ ba là đào hang!
Tộc Dạ Lang không có gì ngoài việc có rất nhiều người. Đó chính là hàng ngàn người có thể làm việc theo ý muốn.
Vào buổi tối bận rộn, Giang Siêu gần như đã hoàn tất kế hoạch ban đầu.
Một số lò gạch và lò nung xi măng đã được hoàn thành, tiếp theo là khai thác phôi gạch và đá vôi.
Bến cảng đã chọn vị trí xong và đang chờ để khởi công. Tiếp đó là phải đóng tàu buôn khổng lồ.
Tộc Dạ Lang không có kinh nghiệm trong việc đóng tàu chở hàng lớn, nhưng họ vẫn có thể đóng tàu nhỏ. Những gì họ đang thiếu là một bản vẽ về cấu trúc để chế tạo tàu lớn.
Đối với người toàn năng như Giang Siêu thì cũng đã từng nghiên cứu chiến hạm gỗ và thuyền gỗ. Hắn có thể được coi là một chuyên gia ở phương diện này.
Hắn chỉ mất vài giờ để hoàn thành bản vẽ, sau đó xác định hướng xây dựng và lựa chọn người thi công.
Về vấn đề này, tất nhiên là cần phải chọn những thợ mộc có kinh nghiệm rồi.
Trải qua sự việc guồng nước, không ai còn nghi ngờ đến tính xác thực của bản vẽ về con tàu chở hàng lớn ở trong tay Giang Siêu.
Ý nghĩ về một con tàu lớn khiến mọi người bắt đầu hào hứng muốn làm việc ngay trong đêm.
Đáng tiếc là những điều này sẽ chỉ có thể chính thức bắt đầu sau đại hội Đăng Khoa vào ngày mai.
Nhìn mấy chục công trình bày ra trước mặt, Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch tràn đầy cảm xúc. Nếu cứ tiếp tục triển khai như vậy, những ngày tháng sau này của tộc Dạ Lang sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Nếu sau này phải quy thuận, họ cũng nguyện ý.
Tốt nhất là triều đình cử Giang Siêu làm quan viên quản lý của tộc Dạ Lang luôn.
Trở lại ngôi nhà trúc của Đông Ly Thải sau một thời gian dài, Giang Siêu cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cả ngày hôm nay hắn gần như không được nghỉ ngơi.
Đông Ly Khoát và Đông Ly Thải đang ghi chép lại những nghiên cứu về lúa nước. Thấy Giang Siêu trở về, Đông Ly Thải vui mừng tiến đến chào đón.
Tiểu nha đầu dường như đã quên đi sự buồn bã ban ngày. Chỉ cần có thể nhìn thấy Giang Siêu, oán hận trong lòng nàng liền biến mất.
“Giang đại ca, ta dựa theo những gì huynh viết, đã phát hiện được sự khác nhau giữa các giống lúa rồi. Kiến thức của huynh thật sự quá thần kỳ nha... Ta...”
Nàng hào hứng nói với Giang Siêu về những phát hiện của mình. Ánh mắt của nàng dường như đang tỏa sáng. Có lý tưởng và mục tiêu của cuộc sống quả thật rất tuyệt vời.
“Sư phụ! Người hãy rửa chân trước, ngâm chân một chút sẽ nhẹ nhõm hơn” Lúc này, Giang Vân - người cũng mệt mỏi giống vậy, mang nước rửa chân đến cho Giang Siêu.
“Giang đại ca, để ta giúp huynh rửa chân. Hôm nay huynh cũng mậệt rồi, lát nữa ta sẽ mang đồ ăn cho huynh nhé.”
Không đợi Giang Siêu từ chối, nàng trực tiếp đem chân Giang Siêu ấn xuống nước, nàng không cảm thấy bất tiện gì khi giúp Giang Siêu rửa chân cả.
Vẻ mặt Giang Siêu đầy kinh ngạc, nhưng đã quá muộn màng để từ chối.
“Thải Nhi, ta tự mình làm được rồi, muội... không tiện...” Hắn vội vàng nói với Đông Ly Thải.
Nhìn Đông Ly Thải trẻ trung tràn đầy năng lượng, hắn cảm thấy có chút không chịu nổi.
“Có gì không tiện, mẹ ta không phải cũng thường xuyên rửa chân cho cha ta sao.” Đông Ly Thải rất tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giang Siêu.
Nói đến đây, nàng dường như đang nghĩ đến điều gì đó và khuôn mặt dịu dàng của nàng đột nhiên đỏ bừng.
Nàng liền đứng dậy chạy ra ngoài. Mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Biểu cảm đó thật dễ thương và khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn yêu thương.
Giang Vân ở bên cạnh che miệng cười trộm, sư phụ của hắn thật sự có số đào hoa nha. Nhưng mà cũng rất không hiểu phong tình. Hăn lắc lắc đầu, cố nhịn cười mà đi ra ngoài.
Giang Siêu ngượng ngùng nhìn ra bên ngoài, vội vàng rửa chân cho xong. Lúc ăn cơm tối, bố mẹ Đông Ly Thải đến phòng kêu mấy lần, nhưng nàng vẫn không chịu ra khỏi phòng.
Mặt mũi nàng đỏ bừng, che mình trong chăn bông, trong đầu suy nghĩ miên man.
Nàng không biết Giang Siêu có thể cảm thấy nàng không biết xấu hổ hay không, có không thích nàng hay không?
Trong cơn mơ màng không biết làm thế nào thì nàng ngủ thiếp đi mất lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, tất cả các công việc đều không được thực hiện, hầu như tất cả mọi người đều đến quảng trường chỗ đại hội Đăng Khoa bắt đầu..
Tứ đại tộc thị của tộc Dạ Lang được chia thành bốn khu vực. Mỗi khu vực ước tính khoảng 5.000 người. Cộng lại cũng gần 20.000 người.
Hầu như tất cả mọi người trong tộc Dạ Lang đều đến. Đại hội Đăng Khoa là một sự kiện lớn của tộc Dạ Lang. Tất nhiên, các tộc thị đều không bỏ lỡ đại hội lần này.
May mắn là từ đường trước quảng trường đủ lớn, có thể chứa được rất nhiều người.
Lúc này Giang Siêu bị Đông Ly Thải ép thay quần áo của phụ thân nàng, cùng ngồi ở khu vực của Đông Ly thị.
Hắn nhìn sang phía đối diện và hai bên. Đối diện hắn chắc là Tây Phong thị của tộc Dạ Lang. Ánh mắt của bọn họ nhìn Giang Siêu không mấy thân thiện.
Trong đó có một người trung niên, ánh mắt thâm trầm, khóe miệng hơi chế giễu mà nhìn Giang Siêu. Phía sau ông ta, Giang Siêu nhìn thấy hai tên gia đinh đang đứng phía sau Lục Nhân.
Ba người bọn họ nhìn Giang Siêu với vẻ mặt khác nhau. Biểu cảm của Lục Nhân lúc này rất phức tạp. Giống như vừa mất cha mất mẹ, nhưng ánh mắt nhìn Giang Siêu lại tràn đầy thù hận.