Tuy rằng bọn họ chiếm đóng Đại Danh phủ, nhưng nếu có thế lực khác muốn gia nhập vào, chỉ sợ giữ không nổi Đại Danh phủ.
Kế hoạch về sự nghiệp vĩ đại của ông ta còn thực hiện thế nào được nữa?
Nhưng mà Trịnh Thế Dân nhi tử của ông ta còn đang nắm giữ mười mấy vạn biên quân, tạm thời hoàng đế cũng chẳng thể làm gì được phụ tử ông ta, ông ta còn có cơ hội.
Đương nhiên, cơ hội này vẫn làm muốn trừ khử Giang Siêu, chỉ cần hắn và quân Con Cháu của hắn vẫn tồn tại thì ông ta không có khả năng xưng bá thiên hạ.
Còn hoàng đế sau khi nghe được tin tức này, choáng váng hồi lâu trong ngự thư phòng của mình.
Đợi đến khi ông ta lấy lại được tỉnh thần thì trong mắt chỉ có sợ hãi và muôn vàn do dự.
Ông ta vốn là định lừa Giang Siêu đến kinh thành, sau đó tìm cơ hội giết chết hắn, nhưng mà hiện tại thì, nếu muốn giết chết hắn, thì trước tiên phải đắn đo xem bản thân có đủ để có thể đối kháng được với quân Con Cháu hay không.
Cho dù ông ta là hoàng đế, có quân dân thiên hạ, nhưng so với quân Con Cháu của hắn thì còn kém quá xa.
Càng chẳng phải nói, quân dân thiên hạ mà ông ta đang có chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ông ta không nắm giữ bất kỳ binh quyền nào trong tay.
Bởi vì ông ta quá ngu ngốc vô dụng cho nên Binh quyền thiên hạ đều ở trong tay các châu tri.
Thậm chí là quân biên quan, cũng không biết từ khi nào biến thành tâm phúc của Trịnh An.
Từ sau khi ông ta hạ thánh chỉ triệu Trịnh Thế Dân mà người không trở về, ông ta đã hiểu ra ngai vị hoàng đế này giờ đây chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Không chỉ có Giang Siêu là cái gai trong thịt của ông ta, bây giờ các châu phủ cũng đều giả bộ phục tùng ông ta.
Ngay cả Trịnh An ông ta vẫn luôn coi là tâm phúc, cũng nổi lên lòng tạo phản.
Nếu không phải kiêng dè quân mà Trịnh Thế Dân dẫn dắt, hiện tại ông ta sớm đã có lòng muốn cho Trịnh An thiên đao vạn quả rồi, ông ta tin vào Trịnh An như thế, lại không ngờ rằng bị Trịnh An coi là đồ ngu mà lừa gạt.
Trong khi ánh mắt ông ta kích động thì trong lòng lại có tính toán.
Giang Siêu là phải diệt trừ, Trịnh An cũng phải trừ khử. Chỉ cần giết được hai người này, ông ta tiếp tục nghĩ cách để thu hồi binh quyền từ các châu phủ.
Cách tốt nhất bây giờ là để cho Giang Siêu và Trịnh An chó căn chó, còn ông ta thì ngư ông đắc lợi.
Thậm chí ông ta còn hi vọng toàn bộ phản tặc trong thiên hạ đều đối nghịch với Giang Siêu.
Bây giờ ông ta rất chờ mong những thế lực khác tấn công thôn Kháo Sơn, nếu thế lực khác có thể đánh được thôn Kháo Sơn thì tên Giang Siêu kia cũng không đáng để sợ.
Hoàng đế đang ở một bên chờ mong phản tặc có thể vây công thôn Kháo Sơn.
Mà đám phản tặc lúc này cũng tập trung hết ở huyện An Ninh ngoài thôn Kháo Sơn.
Lúc này huyện An Ninh cũng không có quân coi giữ, thậm chí ngay cả huyện lệnh Lưu Thành Chỉ và huyện úy Thiết Ưng cũng đang mở cửa huyện.
Bọn họ giao cho nhóm phản tặc một cái thành trống.
Đương nhiên là còn có những bá tánh ở khắp thành.
Nhóm phản tặc gọi tới đầy đủ tất cả nhóm huyện nha trong huyện An Ninh, phản tặc trong thiên hạ có tất cả là bảy nhóm, mà lúc này ở đây chỉ có năm nhóm. Mỗi nhóm phản tặc đều có năm vạn quân.
Đứng đầu là Vĩnh Nhạc quân của Phương Bách Phật, sau đó là Nguyên Bá quân mà Nguyên Vương ngầm thành lập.
Còn lại là ba nhóm phản tặc quân đoàn khác.
Hai mươi lăm vạn đại quân đều đóng quân ở nơi này, bọn họ vây quanh thôn Kháo Sơn, tương đương với việc quân Con Cháu bị vây khốn đến nỗi căn bản ra không được huyện An Ninh.
Chỉ có tộc Dạ Lang là có thể đến thôn Kháo Sơn.
Tạm thời phong tỏa, nhóm năm quân đoàn phản tặc đang bàn luận làm thế nào để đánh chúng quân Con Cháu kia.
Bọn họ muốn hai mươi lăm vạn đại quân, diệt sạch quân Con Cháu và thôn Kháo Sơn.
Và bọn họ còn muốn cả những kỹ thuật làm vũ khí đó trong thôn Kháo Sơn.
Những bí mật về vũ khí và chiến lược vô song của quân Con Cháu đã làm cho bọn họ nảy sinh mơ ước từ lâu.