Mục lục
Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng rất nhanh, theo sau sự sợ hãi trong lòng nàng chính là kinh ngạc và ngọt ngào.

Nàng nghe thấy Giang Siêu nói nàng là người của hắn, hơn nữa hẳn còn đánh Trịnh Thế Kinh thành đầu heo vì nàng.

Trên mặt Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Vũ Nhi vô hình hiện lên một tia ghen tị, hai người bĩu môi.

Tuy nhiên, nhìn bộ dạng bá đạo của Giang Siêu, trong mắt họ tràn ngập cảm giác say mê. Khi chọn nam nhân, không phải nên chọn người như Giang Siêu sao?

Bất cứ lúc nào cũng có thể mang lại cảm giác an toàn, bảo vệ mình như chính mạng sống của hắn, dù đắc tội với kẻ quyền quý cũng không ngại.

Đặc biệt là Tô Nguyệt Nhi, ánh mắt nàng nhìn Giang Siêu càng thêm khác thường, cảm tình trong đó ngày càng sâu sắc hơn.

"Tiểu tử, ngươi dám đánh bổn thiếu... Ngươi cứ chờ đó cho bổn thiếu..."

Trịnh Thế Kinh cố gắng đứng dậy, cảm nhận cơn đau rát trên mặt, nói lời uy hiếp Giang Siêu.

Dưới sự bảo vệ của hộ vệ, hẳn ta quay người bỏ đi.

Hắn ta vẫn lạnh lùng gào thét: "Tiểu tử, có gan thì đừng chạy, ngươi cứ chờ đó cho bổn thiếu..."

Hăn ta đủ khôn ngoan để biết mình không phải đối thủ của Giang Siêu nên lập tức lựa chọn rút lui.

Giang Siêu hừ lạnh một tiếng, lại muốn bước lên trước, Trịnh Thế Kinh thấy vậy thì vừa lăn vừa bò, khó chịu bỏ chạy.

Nhìn thấy hắn ta rời đi, những người xung quanh đều kinh ngạc sau đó lại lo lắng. Người đó là Trịnh Thế Kinh đấy, ai mà không biết tiểu tử này quen thói kiêu ngạo, hống hách ở Châu phủ.

Giang Siêu không chỉ làm cho hắn ta mất mặt, giờ còn đánh hắn ta nữa, lần này e rằng Giang Siêu sẽ rất thảm.

Nếu như Trịnh Thế Kinh điều động quân Châu Phủ, có thể tưởng tượng được kết cục của Giang Siêu.

Nhìn Trịnh Thế Kinh cưỡi ngựa rời đi, chờ đám người Hầu Đào cũng khó chịu bỏ đi. Mặc dù những người xung quanh vẫn còn muốn ở đây trò chuyện với Giang Siêu vài câu, nhưng nghĩ đến Giang Siêu đã đắc tội với Trịnh Thế Kinh, sau này nhất định sẽ rất thảm, nên họ đều tránh xa.

"Sư phụ, nếu chúng ta còn không về, e rằng Trịnh Thế Kinh sẽ không từ bỏ thủ đoạn, lát nữa chúng ta muốn đi cũng không đi được."

Lúc này Mộ Dung Minh Hiên đi tới, lo lẳng nói với Giang Siêu. Hắn ta đã tới từ lâu rồi, vẫn luôn nhìn Giang Siêu thể hiện.

Giang Siêu nhìn hẳn ta, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí, lắc. đầu nói: "Nếu hän muốn bỏ qua thì thì ta lại không muốn. Yên tâm, chỉ cần hắn dám tới, ta sẽ khiến hắn phải hối hận."

Nói đến đây, Giang Siêu kéo Mộ Dung Minh Hiên sang một bên, thì thầm vào tai hắn ta mấy câu.

Trong mắt Mộ Dung Minh Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn ta nhìn Giang Siêu bằng ánh mắt nghi ngờ.

Nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Giang Siêu, hẳn ta gật đầu, vội vàng đi tháo ngựa đang cột ở xe ngựa ra rồi cưỡi ngựa đi luôn.

Những người xung quanh không biết Giang Siêu đã nói gì với Mộ Dung Minh Hiên, cũng không biết Mộ Dung Minh Hiên định làm gì.

Bọn họ lo lảng nhìn Giang Siêu, Mộ Dung Chỉ Tình là người lên tiếng đầu tiên: “Tiên sinh, sao chúng ta không về phủ đi? Về phủ rồi thì cho dù Trịnh Thế Kinh muốn gây rắc rối thì cũng phải cân nhắc kỹ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK