Bọn họ không biết Tông Hán sẽ có kết cục thế nào nữa.
Dù nhìn từ xa bọn họ vẫn trông thấy Tông Hán đang đứng ở vị trí gần lối ra.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi.
Bởi vì, chỗ đó là tử địa, bọn họ đã đi qua rồi, hơn một vạn người khó khăn lắm mới xông được ra khỏi đó, nếu mà quay lại thì e sẽ chết hết ở đó mất.
Lúc này, bọn họ mới biết rõ sự khủng bố của quân Con Cháu, sự hùng mạnh của quân Con Cháu, nực cười trước đó bọn họ còn nghĩ sau khi tiêu diệt Viên Triệu quân thì tụ hội với Hy Nhất ở Đại Danh phủ, sau đó đánh chiếm Ninh Châu phủ.
Ý tưởng này của họ ngây thơ biết bao!
Trong hẻm núi, Tông Hán đứng yên ở đó, xung quanh là một trăm ky binh cận vệ của hẳn ta.
Tất cả ky binh bảo vệ Tông Hán ở giữa, ánh mắt họ vô cùng bình tĩnh.
Trong Hiệp khẩu hầu như toàn thi thể của ky binh Nữ Chân.
Tàn quân Viên Triệu đã tập hợp lại, bọn họ đang đi kiểm tra tình hình trên chiến trường.
Tống Chân nhìn thấy những binh sĩ quân Nữ Chân bị thương, trong mắt hắn ta tràn ngập hận ý, hắn ta không có ý. định thu tù binh, chỉ cần gặp quân Nữ Chân nào chưa chết, hẳn ta sẽ cho thuộc hạ bổ một đao xuống.
Cùng lúc Viên Triệu quân bổ đao, quân đội của Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã đã đi tới.
Các binh sĩ Viên Triệu quân sợ đến nỗi vội vàng trốn sang hai bên.
Bọn họ không biết đội quân này từ đâu đến, và cũng không có gan chiến đấu với đội quân này.
May mà liên quân cũng không có ý tấn công, bọn họ chỉ hành quân tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, các nàng đã đi tới chỗ Tông Hán đang đứng.
Mà lúc này, Tông Hán và một trăm cận vệ của hắn ta đã bị bao vây ở đó, hai trăm chiến sĩ quân Con Cháu đã vây họ lại, Giang Siêu thì đang bước về phía Tông Hán.
Lạc Ngưng Sương cho đội quân của mình dừng lại, còn nàng ta và A Thi Mã thì cưỡi ngựa đi đến chỗ Giang Siêu.
Nét mặt hai nàng tràn ngập vui mừng, nhưng cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Hình như các nàng không biết Giang Siêu muốn. làm cái gì!
Chỉ thấy Giang Siêu đã đi tới trước mặt Tông Hán, hắn thản nhiên nhìn Tông Hán rồi nói: "Bỏ vũ khí xuống, khoanh tay chịu trói, ta có thể cho các ngươi một con đường sống..."
Có một đại soái Kim Quốc như Tông Hán trong tay, đây sẽ là một con bài thương lượng cực lớn.
Tuy Giang Siêu khinh thường lấy con bài thương lượng như này. Nhưng hẳn vẫn dự định giữ lại chủ soái có giá trị làm con tin cho đỡ việc.
Thấy Giang Siêu đi tới, mắt Tông Hán tĩnh như nước, hắn †a nằm chặt thanh trường thương rồi gõ xuống đất một cái.
Một tiếng thịch vang lên, mặt đất bụi mù.
"Giang Siêu, ngươi muốn bản soái đầu hàng, ngươi mơ đi... binh sĩ Nữ Chân ta, đã là binh sĩ thì không có chuyện đầu hàng.
Nếu ngươi muốn giết bản soái, bản soái tuyệt đối không nhíu mày."
"Nhưng bản soái không phục... nếu ngươi có bản lĩnh, thì chúng ta cầm đao thật kiếm thật đánh tay đôi một trận, ngươi dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo để thẳng như này thì anh hùng cái gì..."
Nói đến đây, Tông Hán giơ cây thương lên chĩa vào Giang Siêu, ánh mắt hẳn ta tràn ngập sát ý.
Cái khí thế kinh người trên người hắn ta làm Giang Siêu nhíu mày.
Tông Hán nhiều năm ở trong rừng núi vật lộn với dã thú, rồi lại trải qua chém giết trên chiến trường mấy năm nay, giá trị vũ lực của hắn ta đã bỏ xa cao thủ bình thường từ lâu rồi.
Dù là võ giả trình độ Ám kình đỉnh phong, e cũng chưa chắc đã là đối thủ của hẳn ta.
Chỉ nguyên một thân sát khí tràn ngập máu tanh kia thôi, đã đủ để làm cho các cao thủ kia sợ chết khiếp rồi.
Giang Siêu nhìn Tông Hán, ánh mắt hắn lạnh lùng, vẻ mặt lạnh giá, hắn thản nhiên nói: "Tông Hán, ta không phải anh hùng gì, trên chiến trường, chúng ta không nói chuyện anh hùng, chỉ cần giết được địch thì dùng thủ đoạn nào cũng được."
"Người Kim các ngươi tàn sát bừa bãi Trung Nguyên ta, sát hại nhân dân Hoa Hạ ta, giết các ngươi bằng thủ đoạn gì cũng không quá tí nào, nhưng nếu ngươi đã không muốn đầu hàng, vậy ta cũng thành toàn cho ngươi."