Nữ tử bị đánh kia đã không còn hơi thở, chỗ lồng ngực bị máu tươi nhiễm đỏ.
Tiểu cô nương đã hôn mê, nhưng rõ ràng vẫn còn hơi thở.
Nhưng trên mặt cô bé lại có vết máu.
Chắc là bị thương trong lúc vùng vẫy.
Thấy Giang Siêu nhìn cô bé như vậy, mật thám đứng bên cạnh vội vàng nói: "Lúc chúng ta chạy đến, bọn họ đã giết người lớn rồi, khi đang chuẩn bị ra tay với người nhỏ thì chúng †a đến nơi.
Nhưng suýt nữa đã để đối phương giết mất người, chúng ta vẫn đến muộn một bước, để đối phương ra tay với mặt cô bé, chúng ta..."
Nói đến câu cuối, ánh mắt mật thám hiện lên vẻ áy náy.
Giang Siêu nghe vậy, hắn lắc đầu với mật thám rồi vỗ nhẹ vào lưng hắn ta, Giang Siêu bảo Tống Tiểu Nhã bế cô bé lên.
Kiểm tra qua tình trạng của cô bé, Giang Siêu thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời trong mắt hẳn cũng dâng lên một cỗ tức giận.
Tống Triết khốn kiếp. Ngu xuẩn vô năng thì cũng thôi đi, lại còn tàn nhãn vô tình thế này.
Lục Diệc Minh đã mất mạng, thế mà đến cả vợ con của Lục Diệc Minh mà hẳn cũng không tha.
"Đi thôi... chúng ta về rồi bàn tiếp..."
Giang Siêu gật đầu với Tống Tiểu Nhã, rồi nhấc chân đi về phía trước, chúng hộ vệ cũng đi theo. Hai mật thám thì trốn vào bụi cỏ rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đi đến chân núi, đúng vào lúc bọn họ vừa đi đến chân núi, bất thình lình, một loạt mũi tên bản tới.
Mắt thấy mũi tên sắp bản trúng đám người Giang Siêu, hộ vệ tộc Dạ Lang ở xung quanh lập tức rút kiếm chém về phía những mũi tên đó.
Những chỗ mà bọn họ chém, các mũi tên đều rơi hết xuống đất, Giang Siêu chắn trước mặt Tống Tiểu Nhã, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang phía bên trái.
Mọi người cấp tốc di chuyển đến hầm trú ẩn ở bên cạnh.
Vào khoảnh khắc bọn họ vừa di chuyển đến hầm trú ẩn, từ phía khác lại xông ra khoảng trăm tên áo đen.
Mắt họ tràn ngập sát khí, ánh mắt hung tàn.
Cổ Đặc nhìn thấy cảnh này thì sợ đến nỗi xụi lơ ngồi bệt ngay dưới đất.
Trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ.
Tống Tiểu Nhã một tay bế tiểu cô nương, một tay rút kiếm chuẩn bị chiến đấu.
Hai chiến sĩ phụ trách cõng thi thể của Lục Diệc Minh và phu nhân hẳn ta cũng đặt thi thể xuống đất, bọn họ nhìn về phía kẻ địch xung quanh, trong mắt tràn ngập chiến ý.
Vào khoảnh khắc quân áo đen sắp xông tới, các chiến sĩ tộc Dạ Lang ném mười mấy quả lựu đạn về phía chúng.
Đồng thời, mọi người cũng rút kiếm ra xông ra đánh địch.
Đoàng... đoàng... từng đợt nổ mạnh vang lên trong đám người, dưới sự oanh tạc của lựu đạn, hơn một trăm tên áo đen đã bị nổ chết nổ bị thương một nửa.
Số còn lại vẫn chưa tỉnh táo lại từ cơn chấn động, bọn họ để cho các chiến sĩ tộc Dạ Lang xông lên giết chết mười mấy người, giáp chiến đối mặt tiếp, lại bị giết mười mấy người nữa.
Đứng trước mặt các tinh binh của tộc Dạ Lang, những tên áo đen này thật sự không chịu nổi một kích.
Đây là những chiến sĩ được Giang Siêu lựa chọn tỉ mỉ. Mỗi một người đều có thực lực Ám Kình sơ kỳ.
Nếu cho bọn họ mỗi người dẫn một đội quân, thì chắc. chản sẽ là những tồn tại cấp tướng lĩnh, làm hộ vệ bên cạnh Giang Siêu, bọn họ đều có tài mà không phát huy được.
Vì thế, đối phó với đám áo đen tạp nham này, bọn họ chém người đơn giản như chém dưa chém rau vậy.
Những tên áo đen này còn không đủ cho họ giết cơ.