Giang Siêu nghe vậy, vừa lòng gật gật đầu, hắn nhìn về phía chúng cấm vệ quân xung quanh, khóe miệng lộ ra một cổ quỷ dị nói:
“Tốt... Vật ta đây sẽ không khách khí, hộ vệ Mộ Dung phủ nghe lệnh, chúng cấm vệ quân trước mắt, vậy mà dám hãm hại Quốc công nhận được thánh chỉ, còn được Hoàng Thượng đích thân phong chức, bắt lấy bọn chúng, giao cho phủ doãn kinh đô điều tra theo pháp luật!”
Nói đến đây, Giang Siêu lại lấy bản thánh chỉ vàng sáng chói kia ra, giơ lên cao quá đầu.
Mời kia của hắn vừa được thốt ra, các phủ binh của Mộ Dung phủ vẻ mặt kinh ngạc, trong lúc nhất thời không thể ngờ được vậy mà Giang Siêu lại để bọn họ đi bắt cấm vệ quân.
Bọn họ chỉ là tư quân, cũng chính là không có biên chế của triều đình.
Nói là tư binh, nhưng thật ra cũng không khác hộ viện là bao.
So sánh với quân chính quy của cấm vệ quân thì bọn họ không phải là cái gì cả.
Thế mà Giang Siêu lại bảo bọn họ đi bắt cấm vệ quân, chuyện này quả thật chính là để cho bọn họ đi sờ đuôi hổ.
Một đám phủ binh không dám nhúc nhích, mà những cấm vệ quân cũng đang kinh ngạc kia nhìn thấy cảnh này thì trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Tuy rằng bọn họ đang bị Giang Siêu khống chế, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là cấm vệ quân.
Tuy bọn họ không làm được gì Giang Siêu, nhưng Giang Siêu cũng chẳng thể làm gì được bọn họ.
Đừng nói phủ binh của Mộ Dung phủ trước mặt không dám động vào bọn họ, chỉ sợ toàn bộ kinh thành này cũng không có ai dám động bọn họ cả.
Trừ khi là cấm vệ quân ở cục Tư pháp quân sự mới được.
Mà cấm vệ quân ở cục Tư pháp quân sự đương nhiên không thể động nào bọn họ được, dù sao thì bọn họ là đồng liêu, mọi người nhất trí đối ngoại mới đúng.
Mộ Dung Địch bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì biểu tình trên mặt cũng hơi khác thường, tuy ông biết Giang Siêu muốn làm gì, nhưng ông lại không biết Giang Siêu làm thế nào để có thể khiến chuyện này thành công.
Muốn bắt những cấm vệ quân gây bất lợi cho ông này lại, nếu chỉ dựa vào phủ binh trên tay ông, sợ là sẽ hơi khó khăn. Kể cả phủ binh dám bắt đi nữa, thì đám cấm vệ quân kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ.
Làm không tốt khả năng sẽ còn gây ra xung đột kịch liệt.
Chuyện này có thể sẽ làm rộ lên lớn hơn nữa.
Nhưng ngược lại Mộ Dung Địch không sợ nháo lớn chuyện này.
Chuyện này nháo càng to thì Giang Siêu sẽ càng an toàn, chỉ cần bọn họ ở đây, sẽ không có kẻ nào còn dám động vào Giang Siêu.
Có điều, Giang Siêu muốn bắt những cấm vệ quân này vào phủ Kinh Đô, sợ là không quá khả thi.
Nhìn đến một đám phủ binh không dám hành động, cấm vệ quân lại trào phúng đầy mặt. Khóe miệng Giang Siêu treo một tia quỷ dị.
“Đông Ly Hỏa... Bắt người, nếu kẻ nào dám phản kháng, giết không tha...”
Giọng nói lạnh băng phát ra từ trong miệng Giang Siêu.
Nếu phủ binh không dám hành động, vậy thì để hộ vệ thủ hạ của hắn ra tay trước.
Có người làm gương, Giang Siêu cũng không tin phủ binh còn không dám động.
Theo lời nói của Giang Siêu, Đông Ly Hỏa và Tống Tiểu Nhã vội vàng ép về phía cấm vệ quân, hơn ba mươi hộ vệ xung quanh cũng ra tay chuẩn bị bắt người.
Trong đó một tên sĩ quan cấp Uý nhìn thấy cảnh này, vội vàng lên tiếng uy hiếp nói: “To gan, chúng ta chính là cấm vệ quân, là...”