Mọi người vội vàng mang bệnh nhân vào phòng.
Dưới sự yêu cầu của Trương Thanh Ti, mọi người khiêng người rất cẩn thận.
Bên kia, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng chặt một đám lau sậy về, lại nhờ bách tính xung quanh giúp làm sạch và loại bỏ ruột.
Đến khi mọi người đặt Trịnh Nhị Oa xuống giường, Lý Nhị Ngưu cũng cầm mấy cây lau đi vào.
Giang Siêu nhận cây lau, nhìn chúng đã được móc sạch ruột thì gật đầu.
Hắn lại nhìn Trương Thanh T¡ đang buồn rầu đứng trước mặt bệnh nhân mà nở nụ cười.
Dù nàng ấy biết cách cứu người, nàng ấy chưa bao giờ làm loại phẫu thuật này, bảo nàng ấy làm, nàng ấy không chắc chắn lắm.
“Để ta làm đi...” Giang Siêu nói với Trương Thanh Ti.
Lời nói của hắn làm Trương Thanh Ti rất ngạc nhiên, người xung quanh cũng thế, mọi người đều đưa mắt nhìn nàng ấy.
Bọn họ hy vọng Trương Thanh Ti sẽ đích thân làm, bất kể thế nào thì họ cũng quen nàng ấy, còn Giang Siêu, họ chỉ thấy hắn nói rất hay, nhưng rốt cuộc có làm được không thì không ai biết.
“Chuyện này liên quan đến mạng người, không ai dám chắc Giang Siêu có thể cứu được người.
Trương Thanh Ti nhìn Giang Siêu chăm chú, trong ánh mắt sáng rực ấy là sự hỏi thăm.
Có điều, khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc của hắn, nàng ấy thở dài, gật dầu với hắn.
Người xung quanh đều ngạc nhiên. Họ rất muốn phản đối, nhưng Trương Thanh Ti đã để Giang Siêu làm rồi, họ không tiện ngăn cản.
Giang Siêu đi tới, thuần thục cầm công cụ trong hòm thuốc lên.
Trong ánh mắt hoảng hết lại lo lắng của mọi người, hắn thành tạo mở một cái lỗ ở dưới xương sườn bên phải.
Nhìn thủ pháp của Giang Siêu vì vị trí hắn khoét lỗ, Trương Thanh Ti vốn đang lo lắng lại không khỏi khâm phục.
Nếu là nàng ấy làm, nàng ấy không tự tin nói mình làm được như vậy.
Nàng ấy rất khâm phục thủ pháp của hắn.
Sau đó, Giang Siêu khử trùng một đoạn lau rồi cắm vào ngực bệnh nhân.
Rất nhanh, máu bắt đầu chảy ra theo ống lau.
Mấy phút sau, hơi thở của bệnh nhân trở nên thông thuận.
Người xung quanh thấy vậy thì không khỏi tỏ vẻ thán phục.
Lại qua mấy phút nữa, Giang Siêu thấy không còn máu chảy ra từ cây lau nữa mới rút cây lau ra.
“Máu bên trong đã chảy hết rồi, còn việc khâu vá để cho cô nhé, cố gắng đừng di chuyển bệnh nhân” Giang Siêu nói với Trương Thanh Ti.
Nàng ấy gật đầu liên tục, thái độ đối với Giang Siêu càng thêm cung kính.
Giang Siêu đang định dặn dò thêm vài câu nữa, bên ngoài lại có tiếng huyên náo, sau đó là một tiếng “ầm”.
“Người bên trong cút ra đây, trấn thủ Lưu đại nhân tới, còn không mau ra đón à?”
Sau tiếng gào ấy, rất nhiều người xông vào đình viện, tiếng kêu sợ hãi cũng từ ngoài truyền tới.
Giang Siêu nghe vậy, ánh mắt xao động.
Hắn cất bước ra ngoài, Lý Nhị Ngưu và Trương Thanh Ti ở phía sau cũng đầy lo lắng, vội theo ra.
Cửa phòng mở ra, bên ngoài đình viện có rất nhiều người, họ đã gần như chiếm hết cả đình viện, ép những người đang đứng ở đây đến trước nhà.
Đi đầu là một tên mập, mặt trông rất hung dữ, lại béo núc ních, mặt mũi xấu xí.
Người này nhìn thấy Giang Siêu đi ra ngoài, đôi mắt bị thịt mỡ che gần hết khẽ híp lại, khóe miệng lộ ra vẻ xao động, khóe miệng còn mang chút khinh bỉ và hài hước.