Phụ vương, hài nhi cảm thấy, chúng ta nên xuất binh tương trợ cho Giang Siêu...”
Tuy Tống Chân cũng vô cùng kiêng kị Giang Siêu, thậm chí trong lòng còn hy vọng Giang Siêu sẽ chết trận, chỉ là, hắn ta sợ muội muội mình sẽ đau lòng, hơn nữa, hắn ta có trực giác rằng, Giang Siêu tuyệt đối sẽ không thua.
Tống Tín nghe vậy, nhìn về phía nhi tử của mình, ánh mắt giao nhau.
Đúng lúc này, một giọng nói thanh lãnh vang lên trong đại sảnh.
“Phụ vương, người thật sự chuẩn bị xuất binh tới Ninh Châu phủ của Giang Siêu sao?”
Trong giọng nói lộ ra ý lạnh.
Chỉ thấy Tống Yên đã xuất hiện trước cửa đại sảnh, lúc này trong mắt nàng lộ ra sự phẫn nộ, khí thế cả người thoạt nhìn ẩn mà không phát, mà giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy.
Nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của nữ nhi, không hiểu sao trong lòng Tống Tín có chút áy náy và bất an.
Lúc này ánh mắt của ông ta lóe lên, như đã quyết định chuyện gì đó, lộ ra sự kiên quyết. Ông ta đứng dậy, võ nhẹ tay vịn một chút, lạnh lùng nói:
“Yên Nhi, phụ vương cũng không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, hơn nữa, Giang Siêu cũng là con rể thừa long của phụ vương, sao phụ vương có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ.
Phụ vương quyết định xuất binh tới Ninh Châu phủ không phải đi tấn công Ninh Châu phủ, mà là đi tương trợ rể hiền của phụ vương...”
Trong lúc nói chuyện, Nguyên vương đi về phía nữ nhi của mình, đi tới gần, ông ta vỗ nhẹ vai nữ nhi, thần sắc trong mắt càng thêm kiên định.
Lời của nữ nhỉ và nhi tử nói rốt cuộc cũng khiến ông ta hạ quyết tâm, bỏ qua sự do dự trong lòng mà đưa ra quyết định.
Ông ta quyết định đặt tất cả tiền đặt cược lên người Giang Siêu.
Nghe được lời phụ vương mình nói, sắc mặt lạnh băng của Tống Yên rõ ràng phai nhạt hẳn đi, biểu tình cũng hòa hoãn hơn, ánh mắt nhìn về phía phụ vương mình cũng lộ ra sự cảm kích.
“Chân Nhi, lần này để con lãnh binh, nhất định phải hỗ trợ rể hiền của bổn vương, bảo vệ Ninh Châu phủ.”
Nghe lời phụ thân nói, Tống Chân vội vàng nhận mệnh, Tống Yên bên cạnh cứ nghe phụ thân một tiếng rể hiền hai tiếng rể hiền gọi Giang Siêu, khuôn mặt lập tức lộ ra nét ngượng ngùng.
Trong mắt cũng tràn đầy vui sướng, nàng vội vàng nói với phụ thân mình: “Phụ vương, nữ nhi cũng muốn đi cùng ca ca!”
Nguyên vương nghe vậy, há mồm muốn ngăn cản, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của nữ nhị, trong lòng vừa áy náy mà cũng không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, nên đành gật đầu đồng ý.
Lúc này, trong mắt mấy tên mưu thần muốn tấn công Ninh Châu phủ lộ ra vẻ không cam lòng: “Vương gia, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một đấy ạ, nếu giữ lại Giang Siêu, trong tương lai, Nguyên Triệu ta sợ là sẽ không có chỗ đặt chân... Ngài...”
Trong đó một tên mưu thần còn lên tiếng khuyên can, chỉ là, ngay giây phút hắn ta mở miệng thì Tống Yên đã quát lạnh một tiếng.
“Câm miệng, đừng tưởng rằng bổn quận chúa không biết suy nghĩ trong lòng ngươi, các ngươi chỉ là vì vinh hoa phú quý của bản thân mình mà thôi, các ngươi hy vọng phụ vương ta xưng đế, các ngươi sẽ có công lập vua, có thể phong vương phong hầu”
“Nhưng các ngươi lại muốn để phụ vương ta thành người bất nhân bất nghĩa.
Nếu các ngươi còn dám đề cập chuyện của Ninh Châu phủ, đừng trách bổn quận chúa không khách khí...”
Trên người Tống Yên tỏa ra khí thế lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng đó khiến mấy người đang nói chuyện không tự chủ được mà rùng mình.
Những lời còn muốn nói tiếp theo đầu nuốt ngược vào.
Nguyên vương cũng dời ánh mắt, lạnh lùng nhìn về phía mấy người này, trong mắt dâng lên sát ý.
Tuy Nguyên vương cũng rất muốn xưng đế, nhưng chính ông ta cũng biết mình sinh không đúng thời, về phần tính toán của mấy người kia, làm sao ông ta có thể không biết rõ.
Chỉ có điều, ông ta sống một đời kiêu hùng, nếu muốn làm nên nghiệp lớn thì phải không từ thủ đoạn, đê tiện vô sỉ.
Phải biết rằng lịch sử đều được viết bởi người chiến thắng.
Dù cho, ông ta sự thật làm chuyện bất nhân bất nghĩa, nhưng ông ta nếu thành công thì vẫn có thể để mình trở thành vị minh quân tài đức sáng suốt muôn đời.