Thủ lĩnh của tất cả các thế lực chỉ còn thấy hoảng sợ.
Các thủ lĩnh đứng đầu đang thèm thuồng Ninh Châu phủ như Phương Bách Phật đều sợ đến nỗi run lẩy bẩy, bọn họ đang thầm cảm thấy may mắn.
May mà mình chưa mù quáng đi công kích Ninh Châu phủ, nếu không e là bọn họ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Bây giờ trong thiên hạ này có mấy người là đối thủ của quân Con Cháu cơ chứ?
Trịnh Thế Dân ở trong phủ lớn nghe được tin tức này, hắn †a đã đập vỡ không biết bao nhiêu đồ trong phủ, thậm chí hắn †a còn giết liền mấy lính cần vụ nữa cơ.
Quân Con Cháu càng mạnh, Trịnh Thế Dân liên biết mình không thể báo thù cho cha được nữa.
Thậm chí chính bản thân hắn ta còn có khả năng sẽ bị Giang Siêu tiêu diệt vào một ngày nào đó.
Nhưng nghĩ đến sự lợi hại của Giang Siêu và sự lợi hại của quân Con Cháu, trong lòng hắn ta lại tràn ngập tuyệt vọng và bất lực.
"Mau... cho người đi nghiên cứu những trang thiết bị của Giang Siêu cho bản soái, nhất định phải làm ra những trang bị tương tự cho bản soái, bản soái không tin Giang Siêu làm được mà bản soái lại không làm được."
Trịnh Thế Dân phẫn nộ quát thuộc hạ.
Từ khi hắn ta lấy được từ chỗ khác một số trang bị mà Giang Siêu đào thải, hắn ta cũng bắt đầu bắt thuộc hạ nghiên cứu trang bị tương tự.
Ví dụ, mìn cối tre, lựu đạn, với cả hỏa pháo!
Hắn ta tin chỉ cần mình có thể nghiên cứu ra trang bị giống với Giang Siêu, thì có thể tìm Giang Siêu báo thù rửa hận.
Thuộc hạ nghe vậy sợ đến nỗi hốt hoảng chạy ra ngoài.
Trong Kinh Đô, hoàng đế Tống Cấu đang xanh mặt đọc tin chiến sự trên tay, hắn ta suýt thì đập vỡ cả long ỷ đang ngồi.
Quân Con Cháu mạnh hơn hắn ta tưởng không biết bao nhiêu lần, không chỉ hắn ta, chỉ sợ cả thiên hạ đều muốn nhìn thấy tin quân Con Cháu bị tiêu diệt ở Doanh Châu.
Nhưng nào ngờ kết quả lại như này, quân Con Cháu không chỉ đánh hạ phòng tuyến đầu tiên của Doanh Châu, mà còn không bị tổn thất gì.
Trong lòng hắn ta đang tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, nếu hắn ta mà có một nhánh quân như thế, thì làm gì có chuyện bị tộc Nữ Chân bắt nạt với sỉ nhục chứ.
Từ khi tộc Nữ Chân đánh cho tộc Khiết Đan chỉ còn lại một ít tàn quân tháo chạy về Tây Vực, tộc Nữ Chân bắt đầu gây rắc rối cho Đại Triệu, kể ra thì chuyện này phải trách quân Đại Triệu.
Khi đối chiến với Khiết Đan, bọn họ bại nhiều thắng ít.
Có lúc còn phải nhờ tộc Nữ Chân giải vây cho.
Kết quả như thế này, khiến cho tộc Nữ Chân rất xem thường người Hoa Hạ, trong nhận thức của bọn họ, người Hoa Hạ yếu đến nỗi không chịu nổi một kích.
Mà tộc Nữ Chân cũng không hổ là những con người kiên cường sinh ra từ vùng đất căn cỗi, bọn họ nhiều lần lấy ít thắng nhiều. Lấy một vạn quân đánh bại mười vạn quân Khiết Đan.
Người Nữ Chân thậm chí còn tự cho là mình có thể lấy một địch mười, và tự xưng tộc Nữ Chân không có đối thủ!
Nhưng, bọn họ có năng lực để khoác lác như vậy thật.
Trong trận chiến với tộc Khiết Đan, cơ hồ phần lớn trận chiến đều là người Nữ Chân hoàn thành.
Quân sĩ Đại Triệu chỉ làm cảnh thôi, làm quân sĩ mà yếu ớt.
Vì thế, sự khinh thường của người Nữ Chân dành cho quân Đại Triệu đã đạt đến cực điểm, giờ đây tình hình là thế này, trước khi liên minh đã nói rõ Yến Vân mười sáu châu sẽ trả lại cho Đại Triệu, nhưng cuối cùng kết quả lại là tộc Nữ Chân chiếm luôn Yến Vân mười sáu châu.