Mục lục
Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Trịnh Thế Kinh nói, mặt Hầu Đào đều là vẻ kinh ngạc và không tin được. Hắn ta nhớ ra mình vừa mới khoác lác trước mặt ba nữ tử kia.

“Hầu công tử, chẳng phải là ngươi quen biết Giang Siêu công tử à? Thế nào nào? Người ta ở ngay trước mặt ngươi mà ngươi còn chẳng nhận ra được à? Đúng rồi, ngươi vừa rồi để cho Giang công tử đánh ngươi, chẳng lẽ là người mình đánh người mình hả? Ha ha.....”

Đúng lúc này, Tô Nguyệt Nhi không sợ lớn chuyện mà cười khẽ ra tiếng. Cái vẻ trào phúng ấy làm cho sắc mặt của Hầu Đào trở nên cực kỳ khó coi, hắn ta chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Những người xung quanh nghe thấy thế cũng cười ầm lên theo, rất nhiều người đã nghe thấy Hầu Đào chém gió, nói là quen Giang Siêu, còn nói là đã từng chỉ điểm cho hắn.

Hiện tại xem ra, hắn ta rõ ràng là tự dát vàng lên mặt mình. Chỉ bằng đức hạnh và thực lực đó của hẳn ta, bảo là người khác chỉ điểm cho hản ta thì nghe còn được, mà hẳn ta ban nãy còn ra vẻ trước mặt Giang Siêu, thật sự quá buồn cười.

Lúc này, mọi người cũng lấy lại được tinh thần, rất nhanh đã hiểu vì sao Giang Siêu có thể thẳng Hầu Đào rất dễ dàng.

Người ta chính là tài tử trong truyền thuyết, viết thơ hay thì khỏi phải bàn, chỉ là, mọi người đều không ngờ rằng đến cả vẽ tranh mà Giang Siêu cũng có thể vẽ đẹp như vậy được.

“Giang công tử, có thể viết cho ta một bài thơ không? Nhân tiện lại vẽ thêm cho ta một bức tranh nữa, ta trả giá năm vạn lượng!” Lúc này, không biết vị con nhà giàu mới nổi nào cất cao giọng nói với Giang Siêu.

“Giang công tử, vẽ thêm cả cho ta một bức nữa đi, cũng trả năm vạn một bức

“Còn cả ta nữa....."

Ngay tức khäảc, hết người này đến người khác la to, lo bản thân chậm một chút sẽ đánh mất cơ hội.

Đám người này có nhiều tiền thật, vừa nói đã hô năm vạn lượng để mua một trang chữ viết và một bức họa.

Trên mặt người định tiêu một vạn lượng để mua tranh chữ của Giang Siêu tức thì hiện lên vẻ vui mừng và kích động.

Gã mới vừa mua tranh chữ, một lúc sau đã có thể kiếm lời được bốn vạn lượng. Việc này quả thực là... gã không khỏi nằm thật chặt tranh chữ trong tay, sợ bị người khác cướp đi mất.

Nhìn đám người ồn ào xung quanh, trên mặt ba nữ tử hiện ra vẻ kiêu ngạo và đắc ý, vẻ mặt cứ như thể Giang Siêu mà mọi người yêu thích là người của bọn họ.

“Im mồm, im lặng hết cho bổn thiếu gia!” Đúng lúc này có tiếng người gào lên.

Giọng nói này lập tức làm cho tất cả mọi người giật mình sợ hãi. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Thế Kinh đang sầm mặt, trong mắt lộ ra vẻ khác thường.

Lúc này mọi người mới nhớ tới, vị đại công tử Trịnh gia, Trịnh Thế Kinh, đệ nhất tài tử Châu phủ này đã bại bởi Giang Siêu.

Hơn nữa, nghe nói là hắn ta còn từng bị huyện chúa An Ninh giãm gấy chân. Mặc dù bây giờ chân hẳn ta đã khỏi rồi, nhưng mọi người đều nhớ rõ vụ này.

Mọi người tung hô Giang Siêu như thế ngay trước mặt Trịnh Thế Kinh, quả thực như là đang bóp mặt hắn ta, sau đó cho hẳn ta mấy cái bạt tai thật đau.

Tuy trong lòng mọi người đều hơi khó chịu việc Trịnh Thế. Kinh gào lên như thế, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, không ai dám ra mặt nói gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK