Nghe lời nói của Giang Siêu, vẻ hoảng loạn nơi đáy mắt nàng biến mất, thay vào là vẻ vui sướng.
A Thi Mã là một cô gái dám yêu dám hận.
Từ khi nhìn thấy Giang Siêu, đến khi Giang Siêu giúp nàng trở thành tộc trưởng, tim nàng cũng đã bị Giang Siêu trộm đi.
Lần này tới cứu viện Giang Siêu, nàng gần như là không hề do dự, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý chết trận.
Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra gì đó với Giang Siêu.
Có điều, chuyện ngoài ý muốn xảy ra tại thành Kinh Dương khiến nàng cảm thấy vui sướng, đồng thời tràn đầy thấp thỏm.
Lạc Ngưng Sương chủ động hơn nàng nhiều, hạnh phúc là phải tự mình đi giành lấy, cho dù các nàng chỉ có được một chút từ người đàn ông này thì cũng đã đủ rồi.
Vậy nên mới có động phòng hoa chúc hiện tại. A Thi Mã và Lạc Ngưng Sương còn đang thấp thỏm.
Nhưng mà làm cũng làm rồi, nếu Giang Siêu không muốn thì các nàng sẽ không ép buộc.
Dù sao các nàng cũng đã chuẩn bị đi rồi.
Nến đỏ trong động khiến cho cả động có vẻ ấm áp lãng mạn và tràn đầy vẻ tươi đẹp.
Bái đường thành thân, động phòng hoa chúc, rượu hợp cẩn...
Đêm nay Giang Siêu đắm chìm trong hương dịu dàng. Khi hẳn thức dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng hai nàng, chỉ còn lại chăn gối bừa bộn, chứng tỏ mưa rền gió dữ đêm qua.
Trên vách động bên ngoài cửa động có hai hàng chữ. “Đệ đệ thối, hi vọng lần sau gặp lại, đệ đã làm dân chúng trong thiên hạ sống cuộc sống tốt đẹp, nếu có nhớ tỷ thì đến đất Thục tìm tỷ, tỷ chờ đệ...”
“Giang lang, thiếp cảm thấy mình có đủ hết rồi, chỉ mong. khi gặp lại, thiếp vẫn mang dáng vẻ khi mới gặp chàng. Nhớ chàng...”
Giang Siêu cảm thấy buồn phiên.
Đêm qua hai nàng rất điên cuồng, Giang Siêu nhìn là biết hai nàng đã có ý định rời đi.
Đến lúc các nàng phải trở về rồi.
Nếu không phải lần này Nữ Chân xâm lược thì chắc là các nàng sẽ không ra khỏi đất Thục.
Có điều, các nàng không ngờ là vì lần này ra khỏi đất Thục, nên các nàng và Giang Siêu mới có mối quan hệ sâu sắc với nhau.
Đêm qua, trong mắt Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã tràn đầy không nỡ xa rời.
Giang Siêu cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bản thân các nàng cũng biết mình và Giang Siêu có lẽ sẽ không có ngày gặp lại, vậy nên làm việc không chút kiêng dè, thậm chí buông bỏ tôn nghiêm của mình.
Có được người phụ nữ đối xử như thế với mình, thì hắn đâu còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Có lẽ, chờ đến khi thiên hạ yên ổn, hắn sẽ đi đón các nàng và hai mẹ con Tô Nguyệt Nhi.