Gần một nghìn tên cướp, bị quả thiên lôi giết đến chỉ còn hai ba trăm tên cướp.
Bản thân mình còn bị Giang Siêu chém đứt một bên lỗ tai.
Nếu khi ấy không phải mình trốn nhanh thì chắc là hiện giờ mình đã đi gặp Hoàng Bá Thiên rồi.
“Giang Siêu cũng có quả thiên lôi. Hơn nữa, không biết hắn dùng cách gì mà có thể làm cho quả thiên lôi bay ra mấy. trăm thước, lại còn bản chính xác mục tiêu nữa.
Nếu hẳn thật sự gọi viện binh thì chúng ta rất khó để chặn giết hắn.” Gia Luật Thanh sắc mặt nặng nề nói với đám cầm đầu thế lực cướp.
“Quả thiên lôi của chúng ta đánh không lại hả?
Hắn có quả thiên lôi, chúng ta cũng có quả thiên lôi, lại nói bọn họ nhiều lắm chỉ có hai trăm người, có thể lợi hại đến mức nào chứ?”
Một tên cầm đầu không phục nói.
Nghe vậy, Gia Luật Thanh läc đầu nói: “Đường đi kế tiếp không có nơi nào có địa hình hiểm yếu.
Dù chúng ta có quả thiên lôi, nhưng còn chưa đến gần bọn họ, thì đã bị Giang Siêu dùng những quả thiên lôi có thể bay kia nổ chết rồi. Làm gì giết được hẳn nữa?”
“Quả thiên lôi của chúng ta không thể tấn công với cự ly xa, không thể nào so sánh với của hẳn được.”
Lời nói của Gia Luật Thanh khiến cho đám cướp hiện lên vẻ không cam lòng và giận dữ.
Có điều, Gia Luật Thanh mặt mày lại hiện lên vẻ giễu cợt và âm độc, nói: “Tuy rắng trên đường đi không thể ra tay với hẳn, nhưng mà chúng ta lại có thể mai phục hắn tại đèo Hàn Cốc, chắc chắn là có thể bắt giết hẳn ngay tại đó.”
Nghe vậy, đám cướp hơi thay đổi ánh mắt.
Tuy rằng đèo Hàn Cốc là đường mà Giang Siêu nhất định phải đi qua nếu muốn về huyện An Ninh, nhưng nếu Giang Siêu cẩn thận một chút, không trực tiếp đi qua, hoặc là đi từng nhóm đi qua, thì bọn họ bắt người kiểu gì?
Rốt cuộc, một khi Giang Siêu phát hiện không đúng, chắc chắn sẽ quay đầu chạy.
Chỉ cần Giang Siêu không đi vào đèo Hàn Cốc, thì bọn họ sẽ chẳng làm gì được hắn.
Nghe vậy, trên mặt Gia Luật Thanh lộ ra vẻ tự tin, nói với giọng điệu cực kì tự tin: “Yên tâm, Giang Siêu chắc chẳn sẽ đi vào đèo Hàn Cốc, bởi vì đó là nơi hắn nhất định phải đi qua, nếu không đi thì không thể nào quay về huyện An Ninh”
“Thứ nhất, nếu hắn lựa chọn thay đổi đường đi thì phải đi vòng khỏi châu phủ và tốn mấy tháng mới có thể trở lại huyện An Ninh. Hắn muốn về huyện An Ninh, hắn không thể không đi qua đèo Hàn Cốc”
“Thứ hai, chỉ cần Giang Siêu tới đèo Hàn Cốc thì chúng ta sẽ bät đầu đuổi giết hẳn từ phía sau. Hắn dẫn theo rất nhiều lưu dân, cách duy nhất là trốn vào trong đèo để tránh nguy hiểm, vậy thì chẳng khác gì là chúng ta dồn hản vào trong đèo.”
“Khi ấy, hắn sẽ trở thành cá trong chậu, muốn chạy thoát khỏi đèo là không thể nào.
Dù cho hắn có hai trăm viện binh và quả thiên lôi biết bay thì cũng chỉ có một con đường chết.”
“Thứ ba, Giang Siêu tốn rất nhiều tâm tư để dẫn lưu dân về huyện An Ninh, hẳn chắc chắn sẽ không bỏ lại lưu dân.
Vậy nên, mọi người không cần lo lắng hắn sẽ không đi đường này, cũng không cần lo lắng hän sẽ chạy.”
“Đối với Giang Siêu mà nói, hắn không có đường sống để lựa chọn, đường đi duy nhất chính là đi đèo Hàn Cốc để tìm chết. Ha ha...”
Nói xong lời cuối cùng, Gia Luật Thanh ngửa mặt lên trời cười đắc ý.
Trải qua sự phân tích của hẳn ta, vài tên cướp lập tức lộ ra vẻ vui mừng, trong mắt tràn đầy tự tin.
Có điều, Thiên Lang nhíu mày nói: “Chỉ sợ thằng nhãi kia có rất nhiều quả thiên lôi biết bay, chúng ta muốn đi sau lùa hẳn vào đèo, sẽ không dễ dàng một chút nào, có thể sẽ chết rất nhiều huynh đệ.”