Chưa đánh trận thật sự, không ai có thể nói mình không bằng ngươi, tốt nhất là đánh với nhau một trận, thực tiễn mới là đạo lý.
Nói không chừng, quân Con Cháu đánh với quân Doanh Châu còn không được một trận nữa đấy.
Nghĩ tới đó, tên chủ tướng kia không khỏi đắc ý.
“Đi thôi, lệnh toàn quân nhanh chóng tiến lên, miệng hồ lô phía trước là nơi thích hợp nhất để phục kích, chúng ta bài binh ở đó, ba ngày sau, nếu quân Con Cháu còn chưa tới, chúng ta sẽ đi tiếp viện cho thành đầu tiên!”
Chủ tướng ban bố mệnh lệnh cho các thuộc hạ.
Thành thứ tư có chín ngàn binh lực, ngay lập tức tiến về phía trước.
Vì bọn họ ở chỗ trung tâm nhất, nên binh lực đầy đủ nhất, mấy thành khác đều có năm ngàn binh lực.
Lần này tiếp viện gấp rút, chủ tướng đích thân mang theo bảy ngàn binh lực tới cứu viện, chỉ để lại hai ngàn binh lực thủ thành thứ tư.
Vốn dĩ, chủ tướng không muốn để lại nhiều quân như thế, hắn ta cho rằng trong thành chỉ cần chừa lại mấy trăm quân là được.
Tốt nhất là mang toàn quân tới vây giết quân Con Cháu.
Hắn ta có chín ngàn quân, khi vây đánh, nhất định có thể lập được chiến công lớn hơn.
Nóng lòng lập công, hắn đã mang gần tám phần binh lực trong thành của mình đi, mà hầu như chủ tướng của mỗi tòa thành đều có chung suy nghĩ với hắn ta.
Những thành khác chỉ có năm ngàn binh lực, phần lớn đã mang ra hơn bốn ngàn, thậm chí có mấy tòa thành chỉ để lại trăm quân thủ thành.
Dẫu sao, mấy chủ tướng đó đều cảm thấy quân Con Cháu không thể tấn công đến thành trò của họ, khả năng lớn nhất là sẽ bị họ tiêu diệt ở thành thứ nhất.
Vì vậy, mọi người đều muốn lập công ở thành thứ nhất, đương nhiên sẽ dốc toàn lực.
Chủ tướng của thành thứ tư cho rằng khi quân Con Cháu tiến vào địa thế mà họ muốn tiến vào thì sẽ rơi vào mai phục.
Thế nhưng bọn họ không biết, bên phía quân Con Cháu, Bắc Quỳnh Phương cũng đã mai phục từ lâu rồi.
Đến khi bảy ngàn quân Doanh Châu đều tiến vào thung lũng, quân Con Cháu sẽ dùng pháo cối bắn xuống.
Vòng thứ nhất là bắn pháo, quân Doanh Châu bị đánh chết mấy trắm người.
Trận hình tập trung khiến uy lực của pháo cối tăng lên gấp mấy lần, chỉ trong chớp mắt, quân Doanh Châu đã loạn hết cả lên. Chủ tướng ngồi trên lưng ngựa, đầu còn ù ù.
“Tướng quân, không xong rồi, chúng ta đã bị phục kích, máu... Chúng ta rút lui thôi”
Phó tướng nhìn chủ tướng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
Uy lực của pháo cối oanh tạc trận đầu tiên khiến bọn họ sợ vỡ mật, họ đâu đã từng thấy uy lực của hỏa lôi đâu.
Dù bọn họ cũng được trang bị hỏa lôi, nhưng sức nổ của hỏa lôi trong tay họ kém quá xa hỏa lôi đang công kích họ.
Vị chủ tướng mới ban nãy còn đắc ý, nghĩ cách tiêu diệt quân con cháu, giành được chiến công, giờ đã vô cùng sợ hãi.
“Rút lui cái gì chứ... Kẻ địch ở ngay bên trên, chỉ cần chúng †a giành được chỗ đó, chúng ta sẽ an toàn... Bản tướng biết đồ bắn hỏa lôi ở trên đó, chỉ cần cướp được, quân Con Cháu chỉ có thể bó tay chịu trói thôi!”
Chủ tướng tỉnh táo lại, dù sợ nhưng vẫn không lùi bước.
Nếu vừa chiến đấu đã rút lui, nhất định sẽ gặp tai họa ngập đầu.