Bây giờ là tới lượt kẻ địch ở huyện An Khánh.
Chỉ cần tiêu diệt năm vạn người này nữa thì Giang Siêu mới có thể tập trung đối phó với mười lăm vạn người bên thôn Kháo Sơn.
Tin tình báo nói là sau khi thất bại trong đợt tấn công đầu tiên, mười lăm vạn người kia đã dừng tấn công thành, đang tìm cách đánh khác.
Chắc là không bao lâu nữa bọn chúng có thể tìm được cách đánh.
Tuy rằng những cách đánh kia chưa chắc có tác dụng, nhưng mà cũng sẽ mang đến áp lực rất lớn cho thôn Kháo Sơn.
Giang Siêu cần phải nhanh chóng quay về giúp đỡ thôn Kháo Sơn.
Lúc hành quân gấp, quân Con Cháu nhanh hơn quân châu phủ nhiều, sĩ khí cũng mạnh hơn quân châu phủ không ít.
Mộ Dung Cung cưỡi ngựa, nhìn quân châu phủ bị bỏ ra xa, trong mắt hiện lên vẻ cảm khái.
Tuy rằng quân châu phủ cũng huấn luyện theo phương pháp của Giang Siêu, nhưng mà vẫn kém xa so với quân Con Cháu có Giang Siêu tự mình huấn luyện.
Rõ ràng là quân Con Cháu có được hồn quân, còn quân châu phủ thì không có hồn quân.
Có điều, khi so với những đội quân khác, Mộ Dung Cung lại cảm thấy rất vui vẻ. Ít nhất là trong trận chiến trước đó ở Hàn Cốc Quan, quân châu phủ đã thể hiện ra sức chiến đấu rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với quân châu phủ trước đây.
Cứ theo cái đà này thì quân châu phủ muốn mạnh như quân Con Cháu chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khoảng nửa ngày sau, quân châu phủ và quân Con Cháu cuối cùng cũng chạy tới huyện An Khánh.
Liên quân năm quân quân Vĩnh Nhạc hiện giờ không ở huyện thành An Khánh, mà đang canh giữ và đóng quân bên núi An Khánh.
Hai bên núi An Khánh là núi cao, ở giữa là một bình nguyên lớn, trên bình nguyên có một con đường quan lớn đi thông phủ An Tây.
Nếu Giang Siêu đi về từ phủ An Tây thì sẽ phải đi qua nơi đây.
Có điều Giang Siêu không đi đường quan, mà đổi đi đường núi sau khi biết tin có mai phục.
Hắn đi vòng qua Hàn Cốc Quan, thậm chí tiêu diệt luôn địch nhân ở Hàn Cốc Quan.
Đến tận bây giờ, năm vạn liên quân Vĩnh Nhạc bên huyện An Khánh còn chưa biết đồng đội ở Hàn Cốc Quan đã bị tiêu diệt.
Bọn chúng bao vây đường quan, lính trinh sát lục tung hết cả lên.
Chỉ cần Giang Siêu và quân Con Cháu xuất hiện ở xung quanh đường quan thì chắc chắn sẽ bị bọn họ phát hiện.
Có điều, bọn họ đã chờ rất lâu mà còn chưa thấy Giang Siêu, thậm chí không còn biết vị trí cụ thể của Giang Siêu nữa.
Đám tướng lãnh nhìn con đường quan phía trước với ánh mắt chế giễu xen lẫn vẻ kinh thường.
Một tên tướng lãnh nói với vẻ giễu cợt: “Các vị, tới tận lúc này rồi mà còn chưa thấy Giang Siêu và quân Con Cháu nữa.
Có phải là hắn sợ chúng ta nên không dám quay về không?”
“Tả huynh nói có lý. Tuy rằng thằng nhãi kia cũng có chút thực lực, nhưng dù sao chúng ta cũng có hai mươi lăm vạn đại quân dưới sự chỉ huy của đại soái, hắn chắc chắn là nghe được tin nên bỏ chạy rồi.”
“Đúng vậy, bây giờ hắn về tới đây, bỏ qua chuyện có thể thắng được năm vạn đại quân chỗ chúng ta, coi như hắn có thể may mắn thoát khỏi tay chúng ta đi về thôn Kháo Sơn, thì khi gặp đại soái ở bên kia, hắn cũng chỉ có một con đường chết thôi.”
“Đương nhiên rồi, theo ta thì chắc là thằng nhãi kia đã trốn đi đâu rồi không dám ra ngoài nữa.”
Một đám tướng lãnh nhìn con đường quan với ánh mắt khinh thường.
Bọn họ cho rằng Giang Siêu đã sợ tới mức không dám trở lại.
Bọn họ không hề nghĩ tới việc Giang Siêu sẽ đi đường vòng.
Rốt cuộc thì ngoài đường quan và bình nguyên trước mắt ra thì không còn đường nào để đi nữa.
Chỉ cần Giang Siêu và hai vạn đại quân tới đây thì chắc chắn là sẽ không trốn được.
Bọn họ lại không biết rằng quân Con Cháu có thể đi vòng đường núi.
Đối với bọn họ mà nói, đường núi gần như là không thể hành quân, nhưng mà Giang Siêu và quân Con Cháu lại có thể hành quân.