“Đúng là tại hạ, quận chúa có lễ." Tuy rằng Tống Yên rất không lễ phép, nhưng mà Giang Siêu không cần thiết phải đi so đo với một cô gái như nàng.
“ồ... là ngươi hả, Giang Siêu, nghe nói ngươi làm thơ rất hay, ngươi làm cho ta một bài thơ được không?
À phải rồi, cả châu phủ đều nói ngươi vẽ rất đẹp, ngươi vẽ cho ta một bức tranh đi. Coi như ta cầu xin ngươi, chỉ một bức tranh thôi, được không?”
Nghe thấy người trước mắt thật sự là Giang Siêu, Tống Yên lập tức tràn đầy vui sướng.
Nàng nhìn về phía Giang Siêu với vẻ mặt trông mong. Giọng điệu của nàng cũng mang theo một chút làm nũng.
Giang Siêu hơi ngạc nhiên nhìn Tống Yên, trong nhất thời không thích ứng được sự thay đổi trong tính cách của cô nàng này, cảm giác quá tung ta tung tăng.
“Thật là, Tiểu Yên, sao muội có thể tùy tiện làm khó Giang huynh hải! Mau về đi, ca ca có chuyện quan trọng cần nói với Giang huynh!”
Mục đích hôm nay của hắn ta là mượn sức Giang Siêu.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói thì đã bị muội muội quấy rầy. Vậy nên hắn ta không muốn muội muội ở lại đây nữa.
“Hừ... muội không quay về đâu.
Nếu ca ca dám đuổi muội đi thì muội sẽ về nói với phụ vương là ca ca ức hiếp muội” Tống Yên nhăn mũi với Tống Chân, nũng nịu hừ một tiếng.
Nghe vậy, Tống Chân mở miệng định nói gì đó. Nhưng khi thấy vẻ mặt ngây thơ của muội muội, hắn lại mềm lòng, bất đắc dĩ thở dài, không nói thêm gì nữa.
“Để Giang huynh chê cười rồi, muội muội nhà ta cứ kiêu căng tùy hứng như vậy đấy, mong huynh đừng trách” Tống Chân cười xấu hổ với Giang Siêu.
Ngh vậy, Giang Siêu phất tay, trên mặt hiện lên ý cười.
“Đâu có, quận chúa ngây thơ hồn nhiên, xinh đẹp động lòng người, không bao nhiêu người có thể so được. Nếu quận chúa đã mở lời thì tại hạ đành bêu xấu vậy.” Giang Siêu lắc đầu nói với Tống Chân.
Hắn đang lo không biết nên tiếp tục nói gì với Tống Chân, yêu cầu của Tống Yên vừa lúc khiến hắn bớt đi phiền phức khi phải nghĩ cách giao tiếp với Tống Chân, đồng thời có thể kéo dài thời gian hơn nữa, và cả không cần phải nghe mấy lời mượn sức của Tống Chân, tốt vậy sao lại không làm chứ.
Chỉ là vẽ một bức tranh mà thôi. Hắn chỉ cần dùng nhiều thời gian để vẽ tranh, muốn kéo thêm một hai canh giờ nữa là không thành vấn đề.
“Thật không? Tốt quá đi!” Nghe vậy, trên mặt Tống Yên lộ ra vẻ vui mừng.
Nàng quay đầu nhìn hộ vệ trung niên, lạnh lùng nói: “Ngươi... lập tức lên phố mua thuốc màu vẽ tranh cho bổn quận chúa, nhớ phải mua loại tốt, nếu không coi chừng bổn quận chúa phạt ngươi...”
Thấy cảnh này, Giang Siêu hơi thay đổi ánh mắt. Hắn mơ hồ cảm thấy là quận chúa đã đi theo bọn họ lâu rồi, cũng đã thấy chuyện trước tửu lầu.
Nàng đang trút giận cho đôi bà cháu kia đây mà. Hắn cũng có hiểu biết đại khái về nhân phẩm của vị quận chúa này.
Thấy đối phương định đi mua thuốc màu, Giang Siêu mỉm cười nghiền ngẫm.
Hắn cũng phải nhân cơ hội chơi lại gã hộ vệ này, đồng thời kéo dài thêm thời gian.
Hộ vệ nhìn sang Tống Yên, mặt mày lạnh băng gật đầu rồi đi ra ngoài. Còn Tống Yên thì ngồi xuống bên cạnh Giang Siêu.
Lúc này, rượu và đồ ăn được dọn lên bàn.
Tống Yên liên tục gắp đồ ăn và rót rượu cho Giang Siêu, dáng vẻ nhiệt tình đến cực điểm.
Khoảng nửa giờ sau, hộ vệ ôm một đống dụng cụ vẽ tranh và thuốc màu về. Hắn ta đặt đồ vật sang một bên.
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn lướt qua thuốc màu, cười nói: “Dường như không có màu lam, làm phiền ngươi đi tìm màu lam”
Nghe vậy, hộ vệ nhìn chằm chăm Giang Siêu, rồi nhìn về phía Tống Chân.
Tống Chân gật nhẹ đầu. Tuy hộ vệ không cam lòng, nhưng vẫn quay người đi.
Tống Yên ngồi bên cạnh thấy được là Giang Siêu muốn khó xử hộ vệ, nên cũng không sốt ruột mà bảo Giang Siêu vẽ tranh cho mình.
Có điều, nàng lại muốn Giang Siêu làm một bài thơ cho nàng.
Giang Siêu nghĩ nghĩ rồi cầm bút viết.
“Thướt tha lại phiêu dật, nhẹ nhàng khó tự giữ. Tiếc thương sắc vô song, và khuynh thành đã từng.”