Đám phó tướng và binh lính xung quanh nghe vậy, lập tức lên tinh thần, xông lên trước.
Bọn họ gào thét, sau lưng còn cống rất nhiều hỏa lôi.
Số hỏa lôi đó đã cho họ rất nhiều dũng khí, quân Doanh Châu cũng bắt đầu sử dụng hỏa lôi để công kích.
Có lẽ cả thiên hạ đều biết đến loại vũ khí lợi hại là hỏa lôi.
Bất kể họ có lấy được kỹ thuật của thôn Kháo Sơn hay là tự mình nghiên cứu, thì hỏa lôi cũng đã được lưu truyền trong quân đội từ lâu rồi.
Quân đội nào không có hỏa lôi, chỉ có thể bị quân đội khác ức hiếp mà thôi.
Tất cả quân Doanh Châu đều cảm thấy chỉ cần xông lên trước, ném hỏa lôi vào chỗ kẻ địch thì có thể cướp được vùng này.
Xa xa, thậm chí bọn họ đều thấy được quân Con Cháu núp dưới chiến hào trên sườn núi, trên mặt quân Doanh Châu đều là vẻ mừng rỡ.
Bọn họ biết phương thức chiến đấu của mình bây giờ được gọi là trận địa chiến, chỉ cần cướp được trận địa trước mắt thì được coi là thăng rồi.
Ngay khi bọn họ cách trận địa sườn núi khoảng năm sáu mươi thước, đột nhiên, quân Con Cháu trên sườn núi lấy một cái ống dài màu đen ra.
Trên cái ống dài màu đen có năm ống nhỏ, là súng thần công đã qua cải tiến, tăng thêm hai ống lắp đạn, mà tốc độ lắp đạn cũng nhanh hơn nhiều.
Khi nhìn thấy cái ống đó, trong mắt quân Doanh Châu lộ ra vẻ kinh hoàng.
Bọn họ từng nghe nói đến thứ đó rồi, là vũ khí bí mật của quân Con Cháu.
Tuy nhiên, cụ thể thì uy lực của nó là thế nào, bọn họ không hề biết, chỉ nghe nói là cực mạnh.
Trong lúc họ đang hoảng sợ, quân con cháu đã bản loạt đạn thần công đầu tiên.
Một trăm quân thần công băn loạt đạn đầu tiên, nháy mắt đã bắn chết đám quân Doanh Châu xông lên trước.
Loạt đạn này cần trăm người cùng nhau phối hợp.
Đám quân Doanh Châu chạy tới, chỉ chớp mắt, mấy trăm người đã bị loạt đạn đầu tiên giết chết.
Sau khi bắn năm phát đạn, nhóm quân thần công lui về phía sau nghỉ ngơi và lắp đạn, nhóm thứ hai đi ra.
Vì phải lắp đạn, quân thần công chia phiên tiến lên.
Bằng không, một khi hỏa lực không theo kịp, kẻ địch sẽ nhân cơ hội tấn công.
Loạt đạn thứ hai, trăm quân thần công lên bắn tiếp, gần năm trăm thi thể năm lại trên sườn núi, vòng tấn công đầu tiên của quân Doanh Châu đã bị đánh lui.
Bên này mới giao chiến, bảy ngàn quân của thành thứ tư đã tổn thất gần một ngàn, một phần bị pháo cối bắn chết, phần còn lại bị súng thần công băn chết.
Chủ tướng thành thứ tư ngạc nhiên nhìn những thi thể trước mắt, lại nhìn quân Con Cháu như ẩn như hiện trên sườn núi, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Bây giờ hắn ta mới hiểu được sự kinh khủng của quân Con Cháu.
Trước kia chỉ nghe nói quân Con Cháu có sức chiến đấu vô song, nhưng bọn họ chưa từng đụng độ nên luôn thầm coi thường, thậm chí cảm thấy những quân đội thua bởi quân Con Cháu thật chẳng ra gì.
Thế nhưng bây giờ hắn ta đã hiểu, không phải những quân đội đó quá vô dụng, mà chiến thuật của quân Con Cháu quá kinh khủng, thực lực lại càng không cần nói.
Bây giờ mới bắt đầu đánh trận mà đã tổn thất gần nghìn binh rồi, con số này đủ khiến lòng người hoang mang.
“Rút lui... Chúng ta mau rút lui...”
Thấy tình hình không ổn, chủ tướng tỉnh táo lại vội vàng lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị rút lui.
Uy lực của súng thần công trong tay quân Con Cháu quá mạnh, bọn họ cứ ngoan cố tấn công, có lẽ thương vong sẽ lớn hơn. Mặc dù bọn họ có hỏa lôi, nhưng lại không ném lên được.
Khoảng cách năm đến mười thước, còn là dưới sườn núi, muốn ném hỏa lôi vào trận địa của địch, yêu cầu phải là người cực giỏi mới có thể làm được.