Rõ ràng là Tổng Ninh Tuyết đang tuyên bố mối quan hệ giữa mình và Giang Siêu với toàn bộ người trong huyện An Ninh. Thậm chí có người cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Tống Ninh Tuyết.
Nàng đang cảnh cáo những kẻ muốn hại Giang Siêu là phải mở to mắt ra xem, có nàng ở đây thì nàng sẽ không để Giang Siêu xảy ra chuyện.
Có điều, phần lớn mọi người dều mang lòng khỉnh thường. Tuy rằng Tống Ninh Tuyết là hoàng tộc, nhưng chỉ có thể xem như là hoàng tộc hết thời, kém xa so với Trấn Quốc công.
Huống chi bên trong còn có hoàng đế quạt gió thêm củi. Chỉ cần là người có chút tâm tư đêu có thể thấy được hoàng đế cũng muốn làm chết Giang Siêu.
Ngay cả hoàng đế cũng muốn gây chuyện sau lưng, thì chỉ với một Tống Ninh Tuyết sao có thể bảo vệ được Giang Siêu?
Nên gây chuyện vẫn cứ gây chuyện thôi!
Chuyện xảy ra vào ngày thứ hai sau khi
Giang Siêu nhậm chức.
Giang Siêu mới vừa đi vào huyện nha thì tư pháp đã tìm tới. Hắn ta là quan viên quản lý hình pháp và vụ án huyện An Ninh, nói đúng hơn là xem như cấp dưới của Giang Siêu.
“Đại nhân, có một vụ án đã kết án, nhờ ngươi duyệt giúp, để hạ quan báo lên châu phủ.”
Tư pháp Hoàng Thân Lang đưa một quyển công văn cho Giang Siêu. Giang Siêu nhíu mày cầm mở ra xem.
Bình thường chỉ cần chủ bạc duyệt kết án vụ án là được. Trừ khi là án mạng mới giao cho huyện úy duyệt.
Công văn ghi lại một vụ án mạng, có đủ nhân chứng vật chứng, nghi phạm đã bị kết án tử hình, chỉ chờ báo lên Hình Bộ là sẽ xử tử.
Giang Siêu chỉ cần ký tên vào là vụ án sẽ hoàn toàn kết thúc.
Chỉ là Giang Siêu cứ cảm thấy có vấn đề gì đó. Vụ án trông có vẻ rất đơn giản, đầy đủ nhân chứng vật chứng. Nếu hắn in con dấu xuống thì chính là một cái mạng người. Hơn nữa, nếu làm không ổn thì khả năng sẽ gây bất lợi cho hắn.
Suy cho cùng, nếu đây là một vụ án oan, hắn làm người ta mất mạng, một khi truy cứu
trách nhiệm, có người làm khó dê ở giữa, thì hắn có thể sẽ bị cách chức chém đầu.
“Không gấp, ngươi đưa người tới chính đường đi, ta tự mình xử lại lần nữa” Giang Siêu lạnh nhạt nói với tư pháp Hoàng Thân Lang.
Nghe vậy, Hoàng Thân Lang hơi khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ là Giang Siêu sẽ có loại phản ứng này.
“À, đại nhân, vụ án đã kết án rồi, không phiền đại nhân nữa. Đại nhân chỉ cần in con dấu, để hạ quan gửi công văn lên châu phủ là được, không cần phiền đại nhân phải đi xử lại đâu.” Hoàng Thân Lang cười nói, lời nói tràn đầy ý từ chối.
Hiển nhiên là hắn ta không muốn để Giang Siêu xử lại vụ án.
Lại nói, nếu có án mạng thì đám quan viên trên chức huyện úy sẽ giục kết án, chứ làm như kiểu Hoàng Thân Lang thì chính là vượt quyền.
“Hoàng đại nhân, giục kết án vụ án mạng là chuyện của bản quan, đúng không? Ngươi vượt quyền giục kết án, còn muốn cho bản quan in con dấu nữa, rốt cuộc ngươi muốn gì hả? Muốn đào hố cho bản quan nhảy vào sao?”
Giang Siêu lạnh lùng nhìn Hoàng Thân
Lang, nhấn mạnh giọng điệu thêm vài phần.
Nghe vậy, Hoàng Thân Lang hơi ngạc nhiên. Hắn ta dường như không ngờ rằng Giang Siêu sẽ nói thẳng ra tâm tư của hắn ta.
Có người bên phía Trấn Quốc công ở kinh thành bày mưu đặt kế, làm cho bọn họ nghĩ cách bịa đặt tội danh cho Giang Siêu.
Vì nịnh nọt Trấn Quốc công, hắn ta đã quên mất mới hôm qua còn ngồi cùng bàn uống rượu với Giang Siêu, nói muốn làm bạn bè với Giang Siêu.
Bây giờ người đầu tiên nhảy ra đào hố cho Giang Siêu lại chính là hắn ta. Thậm chí hắn ta còn đẩy những người khác sang một bên vì sợ bọn họ đoạt công lao của hắn ta.
Nếu Giang Siêu nhảy vào trong hố này thì Giang Siêu chết chắc fôỉ.
Có điều, hắn ta làm sao cũng không ngờ rằng Giang Siêu lại nói thẳng ra tâm tư của hắn ta, làm cho hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Người thanh niên trước mắt này không dễ đốỉ phó một chút nào!
Hắn ta cố nén lòng sợ hãi với Giang Siêu lại, cười nịnh nọt nói: “Đại nhân nói đùa rồi, hạ quan nào dám làm vậy, lại nói cũng là do chức
huyện úy của huyện chúng ta vẫn luôn để trống, mà huyện lệnh đại nhân và huyện thừa đại nhân lại có chút không tiện về cơ thể, nên giao hết quyền về mảng này cho thuộc hạ. Vừa rồi thuộc hạ chỉ là sợ đại nhân bị liên luyện, nếu có chỗ nào làm đại nhân không vui thì mong đại nhân tha lỗi. Đại nhân muốn xử lại thì xử lạỉ thôi… Hạ quan đỉ sắp xếp ngay đây.”
Những lời nói của hắn ta rất hợp lý, mà thái độ cũng rất tốt.
Chỉ là hắn ta thay đổi thái độ quá nhanh.
Nghe vậy, Giang Siêu mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
Hắn nhìn Hoàng Thân Lang bằng ánh mắt lạnh băng khiến Hoàng Thân Lang sởn tóc gáy.
Hắn ta vốn đang có chút chột dạ, bây giờ lại bị nhìn như vậy, thì càng thêm chột dạ.
Hắn ta toát mồ hôi lạnh trên trán, hai chân sắp phát run lên.
Vị này chính là kẻ dám đánh gãy chân Trịnh Thế Kỉnh. Người ta ngay cả Trâh Quốc công cũng không sợ, huống chỉ bây giờ còn có thêm tước vị Tĩnh Biên hầu.
Nếu hắn nổi giận đánh hắn ta một trận, thì hắn ta chẳng biết đi tìm ai nói lý lẽ nữa.
Nếu Giang Siêu còn tiếp tục nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh băng kia, thì Hoàng Thân Lang cảm thấy mình sẽ bị dọa sợ quỳ xuống đất.
“Hoàng đại nhân, nói vậy thì bản quan còn phải cảm ơn ngươi nữa hả. Đã vậy thì Hoàng đại nhân cứ ngồi xuống uống một tách trà đi, chuyện xử án để sang một bên là được. Tiểu Nhã, dâng trà!”
Trên mặt Giang Siêu lộ ra ý cười. Hắn đứng dậy, vừa đỉ về phía Hoàng Thân Lang, vừa nói với Tống Tiểu Nhã đang chờ ở bên ngoài.
Vì tiện cho Giang Siêu làm việc, Tống Ninh Tuyết đã phân vàỉ nữ hộ vệ cho Giang Siêu, trong đó có Tống Tiểu Nhã đi theo bên cạnh bảo vệ Giang Siêu.
“Vâng, công tử!” Tống Tiểu Nhã đi vào từ ngoài cửa, đứng đó định châm trà.
Lúc này, Giang Siêu đỡ Hoàng Thân Lang đang run rẩy ngồi xuống ghế.
Lúc Tống Tiểu Nhã rót trà xong, hắn ta còn chưa nguôi ngoai vẻ mặt sợ hãi.
Vừa rồi Giang Siêu đột nhiên đứng dậy, Hoàng Thân Lang suýt chút nữa cho rằng Giang Siêu muốn đánh hắn ta, chỉ kém sợ tới mức hét
ra tiếng thôi.
Giang Siêu vỗ nhẹ lên vai Hoàng Thân Lang, vẻ mặt cười như không cười nói với hắn ta: “Hoàng đại nhân, ngươi đừng gấp, ở đây một lát đi.”
Lúc này, Giang Siêu đưa công văn cho Tống Tiểu Nhã, nháy mắt với nàng ấy, nhỏ giọng nói bên tai nàng ấy: “Dẩn người tới đây đi, để đề phòng bị diệt khẩu. Ngoài ra, cò hãy đỉ gọi những người liên quan đến đây.”
Hắn nói chuyện rất nhỏ, cũng rất kín đáo, Hoàng Thân Lang căn bản là không thây.
Nghe vậy, Tống Tiểu Nhã gật nhẹ đầu, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Giang Siêu và Hoàng Thân Lang vẻ mặt thấp thỏm. Hắn ta nâng tách trà, nói với Giang Siêu: “À này, Giang đại nhân, hạ quan uống trà rồi, ngươi nói muốn xử án lại đúng không? Hay là chúng ta đi ngay thôi. Bây giờ hạ quan sẽ đi gọi người.”
“Không gấp, cứ từ từ thôi, chờ uống trà xong đã.” Giang Siêu cười như không cười nhìn Hoàng Thân Lang.
Hoàng Thân Lang nghe vậy thì rất ngạc nhiên. Hắn ta vội vàng uống một hơi cạn sạch
nước trà, nước trà hơi nóng làm hắn ta phải thè lưỡi ra.