Năng lực chiến đấu của hắn ta, dù tính trong mười người, cũng có thể ở phía trên. Chính vì vậy, hắn †a mới được phân tới chỗ này.
Đông Ly Ưng cũng đặt kỳ vọng rất cao ở hắn ta, lấy một vạn người đột kích Tô Thành, dù số lượng binh sĩ ở Tô Thành đã đi gần hết, nhưng vẫn là một tòa thành kiên cố.
Muốn dùng một vạn người để chiếm được thì cần khả năng rất cao.
Nhưng Đông Ly Ưng tin rằng Đông Ly Nhân có năng lực ấy.
Cứ thế, Đông Ly Nhân dẫn theo quân đội dưới trướng đi đến Tô Thành, mà chủ tướng Tô Thành thì dẫn theo năm vạn người dưới trướng chạy đến Dương Thành.
Hắn vẫn để lại hai vạn người để bảo vệ Tô Thành.
Dùng hai vạn binh sĩ để giữ vững Tô Thành, dù không giữ được bao lâu nhưng vẫn có thể trụ được đến lúc thành chủ Tô Thành nhận được tin báo mà trở về.
Vì vậy, thành chủ Tô Thành cũng không lo lắng gì về phía Tô Thành hết.
Hắn ta cũng cảm thấy có lẽ quân Con Cháu cũng không có đủ năng lực và số lượng binh sĩ để thực hiện bay vây tấn công Tô Thành đâu.
Về phía Dương Thành, Đông Ly Ưng từ đầu đến cuối đều không có một chút ý định tấn công thành, hắn ta chỉ trông coi bên ngoài thành, đợi tin báo từ chỗ đánh viện binh.
Hắn nhất định phải chờ đến lúc bên chỗ đánh viện binh bắt đầu thì bên này mới bắt đầu, hắn cũng không muốn tốn nhiều thời gian ở đây.
Hơn nữa, hắn cũng đã tìm được cách để đánh hạ Dương Thành với tốc độ nhanh nhất.
Từng giờ trôi qua, đã qua hai ngày, Nam Minh Chinh cứ ngóng đợi ở chỗ chặn đánh viện binh, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của viện binh Tô Thành.
Từ xa nhìn lại, viện binh Tô Thành có khoảng năm vạn người.
Mà điều làm Nam Minh Chinh kinh ngạc là, năm vạn viện binh Tô Thành lại chia làm ba đội mà đi vào.
Bọn họ nhìn nhau đằng trước đằng sau, tạo thành thế tương hỗ cho nhau, trạng thái này làm cho việc đánh phục kích trở nên hơi khó khăn.
Bởi vì, một khi thực hiện phục kích ở phía trước sẽ kinh động đến quân đội ở phía sau ngay.
Đến lúc đó, nếu quân đội phía sau không tiếp tục cứu viện, quay đầu rời đi, như vậy một bên này có lẽ sẽ gặp phải phiền phức.
Đến lúc ấy, lại muốn thực hiện chiến thuật này lần nữa là không có khả năng.
Hơn nữa, quân địch thoát ra khỏi vòng vây, rất có thể sẽ quay đầu tiến hành bao vây giết địch với bọn họ.
Khi đó, đừng có nói là phục kích, hai vạn người bọn họ có khi lại bị giết hết.
Nam Minh Chinh thấy cảnh này thì suy nghĩ sâu xa.
Suy nghĩ của hắn ta rất đơn giản, đó chính là làm cho tất cả quân cứu viện nằm lại ở chỗ này, chắc chắn không được cho đối phương chiếm được cơ hội chủ động.
Mà biện pháp tốt nhất chính là nghĩ cách để tách ba nhóm của quân địch ra, sau đó lại tách rời, cuối cùng tạo ra hỗn loạn.
Chỉ cần bọn họ trở nên hỗn loạn, ba quân này muốn thực hiện bao vây giết địch sẽ khó khăn.
Khi đó, dù không thể giết hết tất cả quân địch, nhưng cũng có thể giết được phần lớn.
Tuy nhiên, nếu làm vậy, có khả năng sẽ tạo ra phiền toái cho Đông Ly Nhân ở bên kia.
Phản ứng đầu tiên khi quân địch hỗn loạn chắc chắn không phải là đi trợ giúp Dương Thành nữa, mà là quay người chạy trốn.
Nghĩ đến đây, Nam Minh Chinh tỏ ra kiên quyết.
Dù thế nào đi nữa, hắn ta nhất định phải để năm vạn người này nằm xuống ở chỗ này.
Dù không làm được, cũng không thể để quá nhiều quân địch quay lại Tô Thành, như vậy cũng có thể giảm bớt áp lực cho nhóm Đông Ly Nhân.
Nam Minh Chinh gọi một người lính liên lạc đến để truyền đạt suy nghĩ của mình.
Đó là khi Đông Ly Ưng bắt đầu đánh Tô Thành, cũng phải chuẩn bị để đón nhận viện binh Tô Thành tan tác trở về.
Thấy lính liên lạc đã đi, Nam Minh Chinh lại thay đổi chiến lược.
Hắn ta lại tách hai vạn người ra, ngoài trừ năm ngàn người chặn đường lui không thay đổi thì một vạn năm ngàn người còn lại chia làm mười đội, mỗi đội một ngàn năm trăm người.
Nam Minh Chinh ra mệnh lệnh bắt buộc cho bọn họ, dù có như thế nào, mười nhóm quân bọn họ nhất định phải chia ba nhóm quân của địch thành mười nhóm để ba nhóm quân không thể hỗ trợ lẫn nhau.
Về phía năm ngàn người ở phía sua, phụ trách thực hiện chặn đường tàn quân của quân địch. Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.