A Thi Mã vừa dứt lời, đám hộ vệ và Khang Lãng liền thở phào nhẹ nhõm, tự động tránh ra nhường đường.
Bọn họ chỉ cần dẫn A Thi Mã đi qua là được. Lúc nãy bọn. họ còn lo lắng khó dẫn người đi.
Bây giờ xem ra A Thi Mã cũng thức thời, bọn họ đỡ phải đi đánh nhau.
Có điều, khi A Thi Mã đi lên, một trăm người bên cạnh nàng ta cũng đi lên theo.
Thấy vậy, trong mắt Khang Lãng hiện lên vẻ giận dữ. Hắn ta còn chưa kịp nói gì thì A Thi Mã đã lạnh lùng nói: “Khang Lãng, ngươi muốn yên ổn để ta đi quảng trường từ đường, hay là chúng ta thấy máu rồi mới đi? Nếu không muốn thấy máu thì tránh ra đi...”
Giọng điệu nàng ta lộ ra vẻ uy hiếp và cảnh cáo, mặt mày hiện lên vẻ kiên quyết khiến Khang Lãng không thể không bỏ qua suy nghĩ ngăn cản đám người Giang Siêu.
Khang Lãng mỉm cười khinh thường nhìn về phía đám người Giang Siêu.
Đám cấp dưới của A Thi Mã đúng là không biết sống chết, thế mà lại định đi cùng, để hắn ta xem được mấy người còn sống khi ấy.
Trong mắt Khang Lãng hiện lên vẻ âm độc. Hắn ta phải giết thêm vài người trong đám người mới được, bây giờ cứ để bọn họ đắc ý thêm một lát đi.
Trong phòng, đám cấp dưới của A Thi Mã rất là lo lắng.
Bọn họ cũng muốn đi theo, nhưng đều bị Đa Ni ngăn cản.
Bọn họ đi theo cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn làm hỏng kế lớn của A Thi Mã.
Bọn họ đành phải trơ mắt nhìn A Thi Mã và đám Giang Siêu đi xa dần.
Kỷ Đông Thành bị Giang Siêu bỏ lại đây.
Ông ta không đi cùng. Với năng lực của ông ta, đi cùng là chịu chết.
Dọc theo đường đi, rất nhiều người Bạch tộc nghe tin đều đi ra nhìn, đa số tộc nhân đều cực kì lo lắng khi thấy A Thi Mã bị mấy trăm người áp giải đi quảng trường.
Bọn họ tự phát đi theo sau A Thi Mã. Đám người gồm có người già, phụ nữ, trẻ em và những người đã từng là binh lính của Bạch tộc.
Thấy cảnh này, trong mắt Khang Lãng hiện lên vẻ giận dữ.
Hắn ta quát lớn đám người Bạch tộc xung quanh, muốn đuổi hết bọn họ đi.
Có nhiều người đi theo như vậy thì thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện.
Đối với sự uy hiếp đến từ Khang Lãng, có người kiêng dè rồi dừng lại, cũng có người bất chấp tất cả để đi theo.
Thấy đám người đi theo, Khang Lãng ra lệnh cho đám cấp dưới ra tay với bọn họ.
Có điều, hắn ta vừa định lao ra đánh thì thấy A Thi Mã lạnh lùng nhìn hắn ta, thốt ra vài chữ lạnh băng: “Ngươi dám ra tay... ta liền giết ngươi...”
Chỉ với vài chữ lạnh băng xen lẫn vẻ kiên quyết, đã khiến Khang Lãng sợ tới mức không dám làm gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đông đi theo.
Nói đến cùng, nếu A Thi Mã muốn phản kháng thì đã chạy ra ngoài Bạch tộc rồi. Bây giờ hẳn ta chỉ cần cố nén cơn giận, chờ khi đến quảng trường là A Thi Mã sẽ không thể tự quyết định sống chết của mình nữa.
Cứ như vậy, dưới sự tiễn đưa của đám tộc nhân, A Thi Mã đi về phía quảng trường.
Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ tới quảng trường phía trước từ đường Bạch tộc.
Nhà của Đa Ni cách quảng trường không xa, vậy nên rất nhanh là đi đến.