Tống Ninh Tuyết đứng bên cạnh thấy ý chí chiến đấu của mọi người bị động viên dâng trào thì rất ngạc nhiên. Nàng lại một lần khâm phục thủ đoạn của Giang Siêu.
Chỉ nói vài câu là có thể động viên tỉnh thần của binh sĩ thì sao có thế không thắng trận được.
Cho dù kẻ địch hiện giờ nhiều gấp đôi bọn họ thì nàng vẫn tràn đầy tin tường.
“Được lắm! Chúng ta đi ngay thôi! Vì hành quân gấp nên mọi người phải chạy đi, nhất định phải tới núi Kê Minh trước rạng sáng, tranh thủ đánh một đòn chết người khi bọn họ cò chưa tỉnh ngủ!”
Giang Siêu hét lớn với mọi người. Mọi người hét lớn đáp lại, rồi vội vàng chạy về phía núi Kê Mình.
Bên kìa, tên cướp may mắn còn sống bị dọa sợ hết hồn, liều mạng chạy về núi Kê
Minh, rất sợ có người đuổi theo gã.
Chờ khỉ gã chạy tới núỉ Kê Minh thì trời đã sắp sáng. Sau khỉ báo ám hiệu chỗ cổng trại, người gác cổng trại đón gã vào.
Gã vội vàng đi tới chỗ ờ của Hoàng Bá Thiên.
Ngay lúc gẵ tới chỗ ớ của Hoàng Bá Thiên, bọn người Giang Siêu dưới sự hành quân gấp đã chạy tớỉ chân núi Kê Minh.
Mọi người trông có vẻ rất mệt mỏi. Nhưng mặt mày ai cũng đầy vé phấn khích, tất cả đều mang dáng vẻ nóng lòng muốn đánh trận.
Những lời động viên trước đó của Giang Siêu làm cho mọi người chí muốn lập tức giết sạch đám cướp.
Có điều, nhờ vào sự huấn luyện đầy kỷ luật trong thời gian qua, mọi người vô thức đứng chờ lệnh.
Lúc này trời còn chưa sáng, mọi người hành quân gấp gáp, chỉ dùng khoảng năm giờ là đã chạy tới chân núì Kê Minh.
Loại khả năng hành quân này có thể gọi là kỳ tích. Huống chi mọi người còn vác theo vật nặng gần ba mươi cân.
Đối với phần lớn người trong đội bảo vệ thôn chỉ mới được huấn luyện gần đây mà nói thì thành tích này đã rất tốt rồi.
Giang Siêu báo mọi người nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu lặng lẽ đi qua ổ cướp núi Kê Minh.
Trong khoảng thời gian qua, hắn có phái vài đợt người tới đây điều tra tin tức.
Vậy nên hắn có hiểu biết đại khái về ổ cướp núi Kê Minh. Hắn đã sớm lên kế hoạch phải tấn công núi Kê Minh như thế nào.
Ổ cướp núi Kê Minh nằm giữa lưng chừng núi. Nơi ấy có một mảnh đất bằng, một bên là rừng rậm một bên là vách núi, đối diện là một con đường núi rộng lớn.
Nhưng mà muốn đánh vào ổ cướp thông qua con đường núi là khỏng thể nào.
Bới vì chỉ cần bắn một đợt mũi tên hoặc là lãn đá đạp cây từ trên ổ cướp xuống thì bên phía tấn công sẽ bị thương vong nặng nề.
Vậy nên không thể nào tấn công từ mặt trước được.
Có điều, hai bên có rừng rậm và vách núỉ ngăn cản, vừa lúc lạỉ rất tiện để thả pháo cối mìn tre.
Chỉ cần ném nố một trận sơn trại, thì chắc chắn có thể làm cho người trong sơn trại thương vong nặng nề.
Sau đó, lại cho một đội người đánh thẳng vào từ cổng trại, qua cổng trại rồi tiếp tục ném mìn tre.
Cứ như vậy, muốn đánh thắng sơn trại thật ra rất đơn gián.
Khó khăn nhất là đội ngũ tấn công từ mặt trước.
Nếu không kịp thời đánh vào trong trại, thì chờ đến khi đối phương phản ứng lại, muốn đánh vào nữa là khỏng kịp rồi.
Đến lúc ây, cho dù Giang Siêu có nhiều pháo cối mìn tre hơn nữa, mà đối phương kịp phản ứng, trốn đến chỗ mìn tre ném không tới, hoặc là tản ra hết, thì pháo cối mìn tre sẽ không còn ưu thế.
Kết quả cuối cùng là sẽ hình thành trạng thái giằng co. Muốn đánh thắng sơn trại là khó càng thêm khó.
Lỡ như người trong sơn trại liều chết thoát khỏi vòng vây thì bọn họ sẽ khó mà giết sạch được. Một khi không giết sạch đám cướp, thì những tên còn lại trước sau đều là
một tai họa.
“ASinh, Lâm Bân, hai ngươi mỗi người dằn theo mười người, chia ra hai bên tấn còng bằng pháo cối mìn tre, nhớ để ý mìn tre chồ ta, chỉ khi chỗ ta vang lên tiếng mìn tre đầu tiên, các ngươi mới bắt đầu bắn mìn tre vào trong sơn trại, nhất định phải bắn vào chỗ nhiều người, giết được càng nhiều người càng tốt. Ninh Tuyết, cô đì giúp đỡ A Sinh.” Giang Siêu ra lệnh.
Trong thời gian qua, bọn họ liên tục huấn luyện ném mìn tre. Tuy rằng không cho bọn họ thử nhiều lần, nhưng cũng có một phần người coi như là cao thủ bẳn mìn tre.
Lựa chọn ra những người có độ chính xác cực cao đế dành riêng cho bắn mìn tre. Giang Siêu chế tạo được hơn hai mươi ống pháo, vừa lúc chia ra làm hai bên cho A Sinh và Lâm Bân chịu trách nhiệm.
Ngoài ra, Giang Siêu còn sắp xếp Tống Ninh Tuyết vào chỗ an toàn.
“Vậy còn đội đột kích ờ giữa thì sao? Do aỉ dẳn người?” Trên đường tới đây, Giang Siêu đã giải thích kế hoạch của mình cho Tống Ninh Tuyết nghe.
Nhiệm vụ của đội đột kích ờ giữa là nguy
hiếm nhất. Ngoại trừ để lại năm mươi người đề phòng đám cướp chạy trốn ra, thì tất cả những người còn lại đều tham gia đội đột kích.
“Ta dần người. Là ta nghĩ ra chiến thuật tốt nhất là để ta thực hiện tấn công chính.” Giang Siêu nói với Tống Ninh Tuyết.
“Không được, ta muốn đi theo ngươi, bên phía A Sinh hắn có thể tự mình lo được.” Tống Ninh Tuyết một lời bác bỏ quyết định của Giang Siêu.
“Đúng vậy, Giang tiên sinh, ngươi còn đang bị thương, ngươi không thể một mình đi vào vị trí tấn công chính, có thể đề những người huynh đệ khác lên thay chỗ ta, ta theo ngươi đi tấn công chính.”
Lâm Bân cũng vộỉ vàng nóỉ theo. Hắn ta là đại đội trướng đội bảo vệ thôn do Giang Siêu bổ nhiệm. Sao hắn ta có thể đi tới chỗ an toàn nhất được chứ?
“Phải rồi, sư phụ, ta cũng muốn đi theo người, dạo này ta đạt được một ít thành tựu trong khi tập võ, có thể theo người cùng nhau chiến đấu.” A Sinh sốt ruột lên tiếng.
Giang Siêu nhìn ba người mới nói chuyện rồi lắc đầu.
“Vị trí hai bên rất quan trọng. Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì khi bọn ta tân công chính sẽ rất nguy hiểm. Ta đặt niềm tin rất lớn vào các ngươi, mới phái các ngươi làm nhiệm vụ này, các ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Nói đến đây, Giang Siêu nhìn về phía Tống Ninh Tuyết, mờ miệng định nói gì đó.
Nhưng lại bị Tống Ninh Tuyết lên tiếng chặn lại: “Bọn họ có nhiệm vụ quan trọng. Chỉ có ta là vốn dĩ không có trong kế hoạch của ngươi. Ngươi khỏng muốn ta gặp nguy hiểm, mới phân công ta qua bên kia. Nhung mà ta càng hy vọng là ngươi không xảy ra chuyện. Nếu ngươi không cho ta đi theo thì ta cũng vần sẽ đi theo. Trừ khi ngươi trói ta lại. Hơn nữa, thực lực của ta không hề yếu, có ta đì theo ta có thể giúp được ngươi.”
Nghe vậy, Giang Siêu nhìn chăm chú vào Tống Ninh Tuyết, thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng thì đành phải gật đầu đúng ý.
Có điều, có Tống Ninh Tuyết cũng không phải là một chuyện xấu.
ít nhất có nàng thì mình có thế yên tâm giao phía sau lưng cho nàng.
Trên mặt Tống Ninh Tuyết lộ ra vé vui
mừng. Nàng gật đầu với Giang Siêu.
Nàng không hề yên tâm khỉ Giang Siêu đi tấn công chính. Cho nên dù thế nào đi nữa nàng cũng sẽ đi theo Giang Siêu.
A Sinh và Lâm Bân còn định nói tiếp, nhưng mà Giang Siêu lại không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái.
Một ánh mắt làm cho A Sinh và Lâm Bân cảm thấy sợ hãi. Cuối cùng vần không nóỉ ra lời câu kê’ tiếp.
“Vâng… bọn ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Lâm Bân và A Sinh đứng lên, giơ tay phải đến bên lông mày, làm một cáì quân lề với Gianq Siêu.