Ông ta biết mình bị Hoàng Thành tính kế rồi. Từ khi Hoàng Thành rút khỏi nhiệm vụ áp giải tiền thuế, ông ta đã bắt đầu đi từng bước vào bẫy do Hoàng Thành thiết kế cho ông ta.
“Bọn họ đã thay đổi thành bạc giả rồi, sao còn lại làm điều thừa là chặn cướp bạc?
Bọn họ cứ chờ ta đưa bạc đến kinh thành, rồi mới để xảy ra chuyện, thì chẳng phải là chuyện gì cũng không cần làm là có thể hại chết ta, cần gì phải mạo hiểm đi làm ra việc không thấy bạc?”
Lúc này, trong mắt Mộ Dung Cung ánh lên vẻ khó hiểu.
Nghe vậy, Giang Siêu cười nói: “Bá phụ, nếu ta không tới đây thì các ông sẽ đặt trọng điểm ở đâu?”
“Đương nhiên là ở nơi bạc biến mất, ít nhất cũng phải đào. vài ngày ở khu vực sông kia”
“Thứ nhất, để lộ chuyện bạc có thể dời đi sự chú ý, sau đó bạc bên đây sẽ có thể thần không biết quỷ không hay mà được vận chuyển ra ngoài.”
“Thứ hai, chúng ta đang ở Giang Nam, sắp tới mùa mưa rồi, có khi ngày mai ngày kia sẽ mưa, và chuyện tiền thuế sẽ bị lộ ra, dù là sớm hay muộn.
Vậy thà để lộ ra trước để gây áp. lực cho bá phụ. Một khi không giải quyết được tiền thuế, bá phụ sẽ bị gì?”
“Xét nhà diệt tộc!” “Nếu đột nhiên có người đến nói với bá phụ là hẳn có thể giải quyết được chuyện tiền thuế, thì bá phụ có phải là sẽ bất chấp tất cả mà thử nghe theo không?”
“Không biết bá phụ tin không, chứ là đang có người đi tìm bá phụ rồi đấy!”
Giang Siêu nhìn Mộ Dung Cung với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lời nói của Giang Siêu khiến Mộ Dung Cung bắt đầu suy nghĩ kỹ càng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Cung đã hiểu những gì Giang Siêu nói.
Đám người kia để lộ tiền thuế trước, không chỉ có thể dời lực chú ý lên chỗ số bạc biến mất, mà còn có thể làm cho Mộ Dung Cung từ từ cảm nhận được tuyệt vọng.
Ý của Giang Siêu là người khuyên quy phục sắp tới rồi.
Đối phương không định khuyên Mộ Dung Cung quy phục ngay trong lần đầu tiên. Nhưng khi chuyện tiền thuế càng lúc càng gấp thì Mộ Dung Cung chắc chẳn sẽ không chịu nổi áp lực trong lòng, cuối cùng cũng sẽ chịu thua.
Thay vì để sự kiện tiền thuế bùng nổ giữa chừng, thà rắng để nó bùng nổ trước.
Nói đến cùng, lúc đầu đối phương không định dồn Mộ Dung Cung vào chỗ chết, mục đích cuối cùng của bọn họ là dụ hàng Mộ Dung Cung.
Rốt cuộc thì Mộ Dung Cung nằm giữ đông doanh nhiều năm, có rất nhiều cấp dưới trung thành.
Cho dù có thể diệt trừ Mộ Dung Cung, thì cũng sẽ khó để khống chế hết toàn bộ đông doanh.
Vậy nên thà rằng nhận Mộ Dung Cung về phe mình. Đây mới là mong muốn của người kia.
Lúc Mộ Dung Cung vừa suy nghĩ kỹ càng chuyện này thì đột nhiên có người tới báo.
“Đại nhân, có khách tới phủ chơi, người tới là thế tử Tống Chân của Nguyên Vương”
Người báo tin là một trong các thị vệ của Mộ Dung Cung.
Ông ta không nói cho ai biết mình tới kho hàng bên này.
Chỉ có vài tên thị vệ riêng của ông ta là biết. Giang Siêu đã dặn dò như thế.
Nếu để Hoàng Thành biết Giang Siêu đã nhìn thấu quỷ kế của hắn ta, thì Giang Siêu sẽ khó thực hiện được kế hoạch của mình.
Nghe vậy, Mộ Dung Cung lập tức nhìn sang Giang Siêu với ánh mắt chấn động xen lẫn khâm phục.
Lúc này, ông ta mới thật sự cảm nhận được điểm lợi hại của vị hiền chất này.
Trước đây, ông ta chỉ dựa vào suy đoán, cộng thêm một số việc nghe từ miệng người khác, để đánh giá mức độ thông minh nhạy bén của Giang Siêu.
Nhưng chuyện mới vừa xảy ra khiến ông ta biết được Giang Siêu thông minh tựa như yêu nghiệt.